Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn Cố Hạo Đình. Hắn cũng đang nhìn cô, vầng trán lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Ngủ đi, tôi không làm gì đâu." Cố Hạo Đình thấp giọng nói. Tiếng nói khàn khàn quyến rũ vang lên như tiếng trời trong căn phòng hẹp.
Hắn nhắm hai mắt lại. Hàng mi dày và dài phủ xuống đôi mắt như phủ mực.
Hoắc Vi Vũ ngắm nhìn người đàn ông này. Hắn khi thiếp ngủ vẫn đẹp vô cùng nhưng lại cực kì an tĩnh, chẳng hề cay nghiệt lạnh lùng, chẳng hề đứng trên đỉnh quyền lực, cao quý khó với như mọi khi.
Trung tá Thượng nói hôm qua hắn đã thức trắng đêm vì cô.
Hoắc Vi Vũ hoài nghi nheo mắt, môi mím chặt, trầm ngâm suy tư.
Cố Hạo Đình tặng máy bay, tặng đảo cho cô, bây giờ lại ôm cô mà không làm gì cả... Chẳng lẽ hắn yêu cô thật sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô đập điên cuồng như thể vang thành tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ chẳng thể miêu tả bằng lời.
Cô đè tay lên ngực, càng nghĩ càng thấy khó tin.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者