webnovel

第85章 Cô chạy thì chạy đi, nhưng đừng có để tôi bắt được! (3)

編輯: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ thở dài. Cô không muốn cuộc sống gò bó như vậy. Cô muốn đi đâu, muốn làm gì, muốn gặp ai cũng bị Cố Hạo Đình quản lý. Còn chẳng bằng học sinh tiểu học nhà người ta.

"Cố Hạo Đình, chẳng phải quân nhân suốt ngày ở doanh trại kia mà?" Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm.

Cố Hạo Đình chau mày, ánh mắt đanh lại, đáp bằng giọng lạnh lùng: "Cô có ý gì?"

"Tôi nghĩ anh phải bận lắm mới đúng." Hoắc Vi Vũ buột miệng.

Cố Hạo Đình nhếch đôi môi mỏng: "Sao? Cô muốn sắp đặt công việc của tôi à?"

Hoắc Vi Vũ thấy giọng điệu của hắn cứ quái gở thế nào.

Ai bảo sau khi sung sướng thì đàn ông dễ tính hơn hả? Chắc chắn quan điểm này không thể áp dụng với Cố Hạo Đình được! Tên đàn ông này cay nghiệt vô tình, luôn luôn nghiêm túc, chẳng lúc nào nảy số chậm đâu!

Thôi. Cô có nói nữa cũng vô ích.

"Tôi đói quá." Hoắc Vi Vũ nói với vẻ không vui rồi quay mặt đi, chẳng buồn để ý đến hắn nữa.

鎖定章節

在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者