webnovel

第29章 Đang quan tâm tôi à?

編輯: Nguyetmai

Ánh mắt sắc bén, khí chất lạnh lẽo khiến cô muốn cự tuyệt cũng không thể.

Trước đây, chỉ cần nhìn hắn từ xa thôi cô đã cảm thấy lạnh buốt như trong tiết đông tháng Chạp. Từ hắn tỏa ra sự lãnh đạm, cấm dục, chỉ một ánh mắt thôi cũng đã khiến người khác rợn hết tóc gáy.

Cô không muốn tiếp xúc với hắn. Song không ngờ rằng, một lần tình cờ lại khiến cô bước vào thế giới của hắn.

Cố Hạo Đình đập tan mộng tưởng của cô, quả thật hắn chính là lò lửa! Đụng một cái thôi đã bùng lên ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt vạn vật trong chớp nhoáng.

Một người đàn ông quyền thế ngập trời, lại có tướng mạo làm điên đảo chúng sinh như hắn, chắc chắn sẽ có một đám con gái tình nguyện làm ấm giường cho hắn. Có điều một khi hắn đã muốn giữ bí mật thì người ngoài không thể biết được.

Không nói đâu xa, chẳng phải đến nay vẫn chưa ai biết được ba vị hôn thê trước kia của hắn chết như thế nào hay sao?

"Cố Hạo Đình, anh phóng túng như thế, thận vẫn trụ được sao?" Hoắc Vi Vũ hiếu kỳ hỏi.

Cố Hạo Đình lừ mắt với cô: "Yên tâm, đủ cho cô dùng đến tám mươi tuổi."

"Ha." Hoắc Vi Vũ cười khẽ.

Cố Hạo Đình bặm môi bực tức, "Cười cái gì? Không tin hả?"

"Đến tám mươi tuổi thì tôi chịu, anh tìm mấy cô khác đi!" Hoắc Vi Vũ đứng lên.

"Tìm cô đó!" Cố Hạo Đình bá đạo nói, đưa tay ôm eo rồi kéo cô vào lòng.

Hoắc Vi Vũ giật mình, đẩy bộ ngực tráng kiện của hắn: "Anh làm gì vậy?"

Cố Hạo Đình cúi nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, mặt không biểu cảm: "Không phải muốn trở về sao? Nếu cô muốn ở đây với tôi cũng được thôi."

"Không quấy rầy anh 'ăn chay'." Hoắc Vi Vũ đưa ra lựa chọn.

Cố Hạo Đình cắn răng, cứ thế ôm cô bước ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ thấy sắc mặt hắn không tốt, rõ ràng đang là mùa hè nhưng cô lại thấy hơi lạnh.

Một lát sau, hắn đã ôm cô ra tới cửa.

Có mười hai cảnh vệ đang đứng bên ngoài.

Thấy Cố Hạo Đình xuất hiện, ai nấy đều đứng thẳng lưng giống như một pho tượng trang nghiêm.

Trung tá Thượng mở cửa ghế sau của chiếc Hummer rồi cung kính đứng cạnh. Chiếc xe Hummer không có biển số, toàn bộ cửa sổ đều màu đen.

Cố Hạo Đình đặt cô ngồi lên băng ghế sau rồi quay người, dặn dò Trung tá Thượng: "Các cậu không cần đi theo."

"Nhưng thưa Tư lệnh..."

"Đây là mệnh lệnh." Cố Hạo Đình ngắt lời, mở cửa ghế lái, nghiêng người ngồi xuống rồi nghênh ngang lái xe rời đi.

Bác Long đi đến cạnh Trung tá Thượng, nhìn bóng xe của Cố Hạo Đình ngày càng xa dần: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ đưa con gái về, còn ôm lâu đến vậy."

"Cô bé này là một quả ớt nhỏ, khó đối phó lắm." Trung tá Thượng lắc đầu nói.

"Chẳng trách cậu chủ thích ăn ớt. Cậu chủ nhà chúng ta từ nhỏ đã vạn người mê, biết bao con gái hâm mộ. Tôi thấy quả ớt nhỏ kia rồi sẽ thích cậu chủ thôi." Bác Long mỉm cười nói với vẻ đầy chờ mong.

Biểu cảm của Trung tá Thượng có vẻ nghiêm trọng, anh ta thở dài: "Trên thế giới chia làm ba loại người: đàn ông, phụ nữ và phụ nữ mạnh mẽ."

Bác Long: "..."

***

Trên xe.

Hoắc Vi Vũ liếc nhìn Cố Hạo Đình.

Hắn không nói lời nào, mặt lạnh tanh. Ánh nắng rọi qua cửa sổ, chiếu sáng một bên mặt tuấn tú của hắn, nửa mặt còn lại ẩn trong bóng tối.

"Mai Lâm tự sát, vẫn đang hôn mê, vậy mà lúc này chúng ta lại đưa tin kết hôn. Anh không sợ bị Tướng quân Mai làm thịt à?" Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa sổ, trông như hỏi bâng quơ.

"Cô đang quan tâm đến tôi? Hay là thấy hối hận vì kết hôn với tôi rồi nên giờ viện lý do?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng phía trước.

Chỉ cần cô trả lời sai sẽ bị hắn tùng xẻo ngay.