webnovel

Chapter 4: Ác Mộng

Khi tách ra với Yuki, Asura bắt đầu đi bộ về nhà, cảm giác thoải mái sau một ngày dài học hành. Dù mệt mỏi, nhưng cậu cũng không muốn về nhà mà chưa ăn gì. Lướt qua các cửa hàng, cậu dừng lại ở một tiệm đồ ăn nhanh quen thuộc. Cánh cửa tiệm mở ra, tiếng chuông vang lên khi cậu bước vào.

"Cho tôi một phần burger và khoai tây chiên nhé."

Nhân viên quầy nhanh chóng gật đầu và bắt đầu chuẩn bị món ăn. Cậu đứng đó, nhìn ra ngoài cửa sổ tiệm, nghĩ về những việc trong ngày. Một lúc sau, nhân viên đưa cho cậu túi đồ ăn.

"Cảm ơn."

Asura nhanh chóng thanh toán rồi rời tiệm, hướng về nhà. Cảm giác bụng đói càng làm cậu nhanh chóng bước đi. Về đến nhà, cậu mở cửa, bỏ túi đồ ăn lên bàn ăn và nhìn quanh, căn phòng có vẻ hơi bừa bộn.

"Chắc lại phải dọn dẹp một chút nữa đây."

Cậu cởi bỏ giày, đi vào phòng tắm, bắt đầu vặn nước nóng. Tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn với tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại. Cậu nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt có chút uể oải, nhưng ít nhất cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau một ngày dài.

"Tắm xong rồi ăn chút đồ, chắc sẽ đỡ mệt hơn."

Cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm, thay đồ và tắm rửa sạch sẽ. Nước ấm làm cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, và cậu có thể cảm nhận được sự thư giãn lan tỏa khắp người. Sau khi xong, Asura lau người, thay đồ sạch và bước ra ngoài.

Cậu ngồi xuống bàn ăn, mở túi đồ ăn nhanh. Cảm giác đói đã trở lại, khiến cậu không thể chờ đợi lâu. Bánh mì kẹp thịt thơm lừng, khoai tây chiên giòn rụm. Asura ăn từng miếng, từng miếng, nhưng trong đầu vẫn còn những suy nghĩ lẩn khuất về chuyện hôm nay, về Tetsuya, về những bức ảnh mà Yuki chụp.

"Chắc là ngày mai sẽ lại có chuyện gì tiếp theo đây."

Khi ăn xong, Asura cảm thấy no đủ và thoải mái hơn rất nhiều. Cậu dọn dẹp bát đĩa, rồi ngồi xuống bàn học, lấy ra cuốn sách và bắt đầu làm bài. Mặc dù không thích, nhưng cậu biết mình không thể trốn tránh việc học mãi.

Asura bước vào phòng, cảm giác mệt mỏi ngày càng lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không muốn làm gì nữa, chỉ muốn buông xuôi một chút. Cậu tháo giày, rồi lướt qua bàn học đầy sách vở và tập tài liệu. Bỏ lại tất cả phía sau, cậu đi thẳng tới giường. Lúc này, cảm giác nặng nề trong cơ thể khiến Asura chỉ muốn nằm xuống ngay lập tức.

"Không muốn làm gì hết..."

Cậu ném mình lên giường, lấy chăn trùm kín người, như thể muốn che giấu hết mọi lo lắng, mệt mỏi của một ngày dài. Một lúc sau, khi hơi ấm của chiếc chăn khiến cậu thư giãn hơn, Asura bắt đầu thở sâu, nhưng lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

"Chắc đọc manga một chút sẽ giúp quên đi mọi chuyện."

Cậu với tay ra chiếc giá sách gần đó, tìm tìm rồi rút ra một cuốn manga yêu thích. Cái cảm giác khi cầm cuốn sách trong tay làm cậu cảm thấy an toàn hơn, như thể mọi căng thẳng bỗng chốc tan biến. Mở trang đầu, hình ảnh quen thuộc của những nhân vật trong câu chuyện yêu thích bắt đầu lướt qua mắt cậu.

"Mấy chuyện phiêu lưu này chắc sẽ giúp mình thư giãn hơn."

Câu chuyện bắt đầu cuốn hút Asura ngay từ những dòng đầu tiên. Hình ảnh những nhân vật mạnh mẽ, những trận chiến đầy kịch tính, nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc nhẹ nhàng và hài hước, tất cả khiến cậu quên đi mọi thứ xung quanh.

Khi cậu đọc, mọi thứ dường như chậm lại. Những hình vẽ chi tiết, những lời thoại đầy cảm xúc trong manga khiến cậu như chìm vào thế giới riêng của mình. Những lo toan, mệt mỏi trong ngày như không còn tồn tại, chỉ còn lại những trang giấy đầy màu sắc và câu chuyện mà cậu yêu thích.

"Đúng là manga luôn có cách khiến mình quên đi hết."

Cậu mải mê với cuốn manga, thỉnh thoảng bật cười với những tình tiết thú vị hoặc ngừng lại một chút để suy ngẫm về các nhân vật. Cảm giác thư giãn ấy dần lấp đầy tâm trí cậu, giúp cậu quên đi mọi căng thẳng.

Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lật trang sách nhẹ nhàng của Asura. Cậu để mặc cho mình chìm đắm vào từng câu chuyện trong manga, quên đi cả thế giới thực. Dường như trong giây phút này, chỉ có cậu và những nhân vật trong truyện mới là tồn tại duy nhất.

Asura lật thêm một trang manga, mắt vẫn dán vào những hình ảnh sống động trên giấy. Cậu đã chìm đắm trong câu chuyện đến mức không để ý thời gian đã trôi qua bao lâu. Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc chớp mắt một cách vô thức, cậu liếc qua khung cửa sổ bên cạnh giường.

Cậu định sẽ quay lại tiếp tục đọc, nhưng rồi ánh mắt khựng lại. Có gì đó lạ thường. Một tia sáng màu xanh lục, mờ ảo nhưng lại vô cùng nổi bật trong màn đêm.

Nó ở ngay đó—trên ngọn núi phía xa, nơi gốc cây cổ thụ khổng lồ mà người ta vẫn đồn đại là "hạt giống của thần".

Asura ngồi bật dậy, cuốn manga trên tay bất giác trượt xuống giường. Cậu dụi mắt một lần, rồi lại nhìn lại lần nữa. Tia sáng đó vẫn ở đó, không biến mất, không phải là ảo giác. Nhưng nó không đứng yên—mà cứ gợn sóng, dao động như một ngọn lửa lập lòe giữa không trung.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua tán cây, nhưng tia sáng xanh lục kia dường như không bị ảnh hưởng. Nó tồn tại một cách tách biệt với thế giới xung quanh, như thể không thuộc về nơi này.

Asura cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Ban sáng, cậu cũng đã thấy nó một lần, nhưng khi ấy cậu chỉ nghĩ mình hoa mắt. Nhưng bây giờ thì không.

Nó vẫn ở đó.

Nó vẫn đang phát sáng.

Và kỳ lạ hơn cả—nó dường như lớn hơn so với lúc ban sáng.

Cảm giác bất an dần len lỏi trong lòng cậu. Asura nuốt khan, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng đó. Cậu cố gắng suy nghĩ hợp lý: phải chăng chỉ là ánh đèn của ai đó? Nhưng ở nơi đó, trên một ngọn núi hoang vắng, ngay bên gốc cây cổ thụ, ai lại có thể tạo ra thứ ánh sáng quái lạ đến vậy?

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Nếu cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó, liệu nó có... nhìn lại cậu không?

Asura bất giác rùng mình, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cậu lắc đầu, cố xua đuổi ý nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu. Nhưng sự tò mò vẫn không cho phép cậu rời mắt khỏi khung cảnh đó.

Ánh sáng xanh lục kia vẫn lập lòe. Như thể nó đang chờ đợi điều gì đó.

Asura cuối cùng cũng dứt ánh mắt khỏi khung cửa sổ. Dù có tò mò đến đâu, cậu cũng chẳng thể làm gì với thứ ánh sáng kỳ lạ đó vào lúc này. Cậu cố tự trấn an rằng có lẽ nó chỉ là ảo giác hay một hiện tượng thiên nhiên nào đó mà cậu chưa biết.

Cậu nhặt cuốn manga bị rơi xuống giường lên, nhưng không còn tâm trí để đọc tiếp. Cảm giác mệt mỏi của cả ngày dài dần ập đến, nặng trĩu trên đôi mi. Cậu ngả người xuống giường, kéo chăn trùm kín mít, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ để hít thở.

Bên ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi rì rào, mang theo hơi lạnh của đêm khuya. Không gian trong phòng tĩnh lặng đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tích tắc chậm rãi của chiếc đồng hồ treo tường.

Cậu khẽ trở mình, cảm nhận hơi ấm của chăn bao bọc lấy cơ thể. Dù có đôi chút bất an về thứ ánh sáng xanh lục kia, nhưng sự mệt mỏi đã chiến thắng. Mi mắt cậu dần khép lại, hơi thở chậm rãi và đều đặn hơn.

Bóng tối của giấc ngủ dần bao trùm lấy cậu. Ý thức của Asura mờ dần, trôi dạt vào một khoảng không vô định. Cậu chẳng hề biết rằng, khi cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ, tia sáng xanh lục ngoài cửa sổ kia vẫn tiếp tục dao động, từng nhịp, từng nhịp một.

Và dường như... nó đang tiến gần hơn.

Tiếng chuông báo thức réo vang inh ỏi, nhưng Asura vẫn nằm im như một khúc gỗ. Chiếc chăn dày cuộn quanh người cậu, tạo thành một pháo đài bất khả xâm phạm chống lại thế giới bên ngoài. Cậu chỉ khẽ nhíu mày, xoay người sang bên kia và cố gắng phớt lờ âm thanh chói tai đó.

Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Cậu mở bừng mắt.

Như một phản xạ, cậu giật mạnh chiếc điện thoại bên cạnh lên và nhìn vào màn hình. Đồng hồ hiển thị một con số khiến cậu chết điếng.

Cậu đã ngủ quên.

Không còn thời gian để chần chừ, Asura bật dậy như bị điện giật. Cả người cậu vẫn còn vương lại cảm giác mệt mỏi, nhưng cơn hoảng loạn đã xóa tan tất cả. Cậu gần như nhảy ra khỏi giường, vấp phải góc chăn và suýt ngã nhào xuống đất.

Chạy thẳng vào nhà tắm, cậu vội vàng vốc nước lên mặt, chải răng qua loa rồi súc miệng nhanh nhất có thể. Một bên tay vẫn cầm chiếc bàn chải, bên còn lại với lấy chiếc lược để vuốt vội mái tóc rối bù của mình.

Không kịp ăn sáng, cậu chỉ vơ lấy một chiếc bánh mì từ tủ bếp, nhét vào miệng và lao thẳng ra cửa. Vừa đi, cậu vừa lục lọi chiếc cặp để kiểm tra sách vở. Bút? Có. Tập? Đủ. Vở bài tập...? Thôi xong, cậu quên làm bài tối qua rồi.

Nhưng giờ không phải lúc để lo chuyện đó.

Asura nhảy vào đôi giày, kéo mạnh cửa ra và phóng ra ngoài. Trời sáng hẳn, ánh nắng chiếu xuyên qua những tán cây ven đường. Tiếng chim hót ríu rít trong buổi sớm, nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Phải đến trường trước khi chuông reo!

Cậu lao đi như một cơn gió, chạy hết tốc lực trên con đường quen thuộc. Những người đi đường nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu khi thấy một thằng nhóc tay cầm bánh mì, đầu tóc rối bù, chạy bán sống bán chết như đang tham gia một cuộc thi điền kinh.

Cổng trường đã hiện ra trong tầm mắt, nhưng cậu vẫn còn một quãng nữa mới đến nơi. Hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục chạy.

Nếu bị thầy giám thị tóm ngay trước cửa trường, thì ngày hôm nay coi như xong đời.

Asura vẫn đang cắm đầu chạy thục mạng về phía cổng trường, trong đầu chỉ có một mục tiêu duy nhất: Không được đến trễ! Nhưng khi chỉ còn cách cổng chưa đầy trăm mét, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh khiến cậu khựng lại.

Một bà cụ với mái tóc bạc trắng, dáng người nhỏ bé, đang đứng bên lề đường với hai tay xách theo một túi đồ khá lớn. Bà nhìn cậu với ánh mắt hiền từ, nhưng đồng thời cũng có chút bất lực.

Asura lập tức có linh cảm chẳng lành. Cậu rất muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng đôi chân lại tự động dừng lại một cách vô thức.

Bà cụ nhìn cậu rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cậu trai trẻ, có thể giúp bà một chút không?"

Asura nuốt nước bọt. Cậu quay đầu nhìn về phía cổng trường, nơi lũ bạn cùng lớp đang lũ lượt bước vào. Giám thị cũng đã bắt đầu đứng trực ngay cổng. Nếu không đi ngay bây giờ, khả năng cao là cậu sẽ bị tóm lại.

Nhưng mà... đây là một bà cụ.

Asura hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến lại gần.

"Bà cần cháu giúp gì ạ?"

Bà cụ cười hiền, chỉ vào túi đồ trên tay mình.

"Bà mua hơi nhiều đồ, nhưng đi đến giữa đường thì thấy hơi mỏi chân. Cậu có thể giúp bà xách túi này qua bên kia đường không?"

Asura nhìn xuống chiếc túi, trông nó khá nặng, nhưng cũng không đến mức không thể vác nổi. Cậu thở dài, gật đầu đồng ý.

Cậu cúi xuống, nâng chiếc túi lên. Quả nhiên, nó nặng hơn cậu tưởng. Bên trong toàn là rau củ, trái cây, và một ít đồ khô. Không chần chừ thêm nữa, cậu bước nhanh theo bà cụ, giúp bà băng qua đường một cách an toàn.

Khi đến nơi, bà cụ vui vẻ nhận lại chiếc túi và mỉm cười.

"Cảm ơn cháu nhiều lắm. Đúng là một cậu trai tốt bụng."

Asura cười gượng, gãi đầu.

"Dạ không có gì ạ..."

Nhưng ngay khi cậu quay lưng lại, mắt cậu trợn trừng.

Cổng trường... đã đóng.

Giám thị đứng ngay đó, nhìn thẳng về phía cậu với ánh mắt lạnh lùng.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Asura.

Cậu... trễ mất rồi.

Asura thấy cổng trường đã đóng liền hoảng hốt lao hết tốc lực về phía trước. Trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ *Phải vào được trường!*

Gió rít bên tai, chân cậu đạp mạnh xuống mặt đường, hơi thở dồn dập vì chạy quá nhanh. Chỉ còn vài bước nữa thôi—cậu có thể làm được!

Nhưng đúng lúc đó, một viên sỏi nhỏ bé, tưởng chừng vô hại lại trở thành cơn ác mộng của cậu. Gót chân Asura trượt nhẹ một cái, và rồi, như một bộ phim quay chậm, cả cơ thể cậu mất thăng bằng.

Mắt cậu mở to, tay vung loạn xạ trong không trung, nhưng chẳng thể làm gì để cứu vãn tình thế.

Rầm!

Cậu ngã sấp mặt xuống nền đất lạnh.

Cơn đau lan ra khắp người, đầu gối đập mạnh xuống đất, hai tay chống xuống nhưng không đủ để giảm bớt lực tác động. Asura cắn răng, cảm giác tê buốt chạy dọc cánh tay.

Asura lồm cồm bò dậy, phủi lớp bụi bẩn bám trên quần áo.

Nhưng chưa kịp đứng vững, một giọng nói vang lên đầy uy lực.

"Em học sinh kia! Đứng lại!"

Asura đông cứng. Cậu ngước lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của thầy giám thị.

Cậu chậm rãi nuốt nước bọt.

Hôm nay đúng là một ngày đen đủi.

Sau khi bị giám thị tra hỏi một lúc, Asura cuối cùng cũng được phép vào trường. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chỉnh trang lại đồng phục rồi ba chân bốn cẳng chạy về lớp.

Dọc hành lang cậu đi nhanh hết mức có thể nhưng điều cậu lo nhất bây giờ chính là cái bản mặt khó chịu của thầy chủ nhiệm khi thấy cậu bước vào muộn.

Đứng trước cửa lớp, cậu hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cả lớp đang chăm chú lắng nghe bài giảng bỗng quay ra nhìn cậu, không khí im bặt.

Thầy giáo dừng phấn, ánh mắt chán nản lướt qua cậu một lượt.

"Ôi trời...đi trễ hả, Asura?"

Asura cúi đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Em xin lỗi thầy, em bị—"

Thầy khoanh tay, lắc đầu thở dài.

"Không cần giải thích. Đi ra ngoài đứng cho đến hết tiết."

Asura há hốc miệng, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên đâu đó trong lớp. Cậu liếc nhanh về phía Tetsuya, tên bạn thân vẫn đang che miệng nhịn cười. Azu thì chống cằm nhìn cậu với vẻ mặt thích thú, trong khi Yuki, cô nàng thích chụp ảnh, có vẻ đang định lấy máy ảnh ra chụp thêm vài tấm nữa.

Asura thở dài, đành ngoan ngoãn quay lưng bước ra khỏi lớp. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu.

Cậu đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn ra dãy hành lang dài vắng lặng. Ánh nắng buổi sáng hắt qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng dài trên sàn gỗ. Từng cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo tiếng lá xào xạc ngoài sân trường.

Bên trong lớp, tiếng giảng bài vẫn vang lên đều đặn, nhưng tất cả đều không liên quan đến cậu nữa.

Hôm nay đúng là một ngày chẳng ra gì.

Asura đứng chán nản dựa vào tường, tay khoanh lại, ánh mắt lơ đãng nhìn ra sân trường qua khung cửa sổ hành lang. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm lay động vài cọng tóc mái của cậu, nhưng điều đó cũng chẳng giúp cậu bớt buồn chán hơn.

Từ bên trong lớp, một giọng nói vang lên ngay gần ô cửa sổ.

"Asura, bị đuổi ra ngoài à?"

Cậu quay đầu lại, thấy Matsuri đang chống cằm lên bệ cửa sổ, đôi mắt xanh lấp lánh vẻ tinh nghịch. Cô ấy nghiêng đầu, mái tóc trắng ngắn hơi rũ xuống một bên vai. Dáng vẻ thoải mái như thể đang ngồi tám chuyện với bạn bè trong giờ ra chơi chứ không phải đang giữa tiết học.

"Còn phải hỏi, rõ ràng quá rồi còn gì."

"Haha, đúng là phong cách của cậu. Mà sao lại trễ thế? Ngủ quên à?"

"Lần này thì không. Bị người qua đường nhờ vả linh tinh, xong rồi té sml giữa đường."

Matsuri bật cười khúc khích, che miệng lại như thể sợ thầy giáo nghe thấy.

"Đúng là Asura, chuyện gì cũng có thể xảy ra với cậu."

"Cảm ơn, tôi sẽ coi đó như một lời khen."

Cô ấy chống tay lên bệ cửa sổ, khuỷu tay tựa vào đó rồi nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

"Mà đứng ngoài đó chán lắm hả?"

"Ừ, chán kinh khủng. Không làm gì ngoài việc nhìn trời nhìn đất."

Matsuri cười nhẹ, ngón tay gõ gõ lên thành cửa sổ một cách vô thức.

"Này, thế tôi kể chuyện cho nghe nhé?"

"Còn có lựa chọn nào khác sao?"

"Haha!"

Asura thở dài, nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên.

Matsuri bắt đầu huyên thuyên về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ việc hôm qua cô thấy một con mèo hoang siêu dễ thương ngoài cổng trường, đến chuyện cô vô tình nghe được hội trưởng hội học sinh có thể làm toán nhanh hơn máy tính. Cô kể bằng giọng đầy hào hứng, thi thoảng lại thêm vài cử chỉ minh họa đầy sinh động.

Asura đứng nghe, thỉnh thoảng gật gù hoặc đáp lại vài câu. Dù sao thì có người nói chuyện vẫn đỡ hơn là đứng không chịu trận.

Ít nhất, khoảng thời gian bị đuổi ra ngoài cũng không quá nhàm chán.