Khung cảnh quen thuộc bỗng hiện ra trước mắt, bầu trời trong xanh với những gợn mây trải dài quanh không gian vô tận này.
Mình đã trở lại. Nhưng ông ta đâu?
Dù đã liên tục đảo mắt nhìn xung quanh thì vẫn không thấy bóng dáng của người đã mang tôi tới đây.
-Póc!
Tiếng giọt nước rơi, và khung cảnh đẹp đẽ lúc trước giờ đã là một màu đen. Tiếp đến là các cột lửa, không, đúng hơn là những ngọn lửa xanh đỏ đang lơ lửng trên không chung xuất hiện ở hai bên mỗi hai giây. Dần dần, chúng tạo thành một con đường trải dài đến vô tận. Và từ lúc nào không rõ, chân tôi tự bước lên tiến về phía trước. Bỗng những ngọn lửa phụt tắt, hiện ra trước mặt tôi là một chiếc gương lớn đang được ánh sáng từ đâu đó chiếu tới. Nhưng kì lạ thay, dù là gương nhưng hình ảnh của tôi lại không được phản chiếu ở đó. Tôi đưa tay ra, chạm vào bề mặt chiếc gương kì lạ thì nó rung động.
Như thể đây là đây là nước vậy, tôi thầm nhủ, tay vẫn gõ vào bề mặt.
Đang mải mê nghịch cái gương thì có một thứ gì đó nắm lấy tay và lôi tôi vào trong. Mở mắt ra thì thấy bản thân đang bị xích cả chân lẫn tay và treo lên. Xung quanh là một vòng tròn lửa và đứng phía trước mặt không rõ là người hay thứ gì, người hắn tua tủa những gai là gai, hoặc có thể đó là bộ giáp của hắn, nếu thế thì chúng hẳn rất nặng. Vì thiếu ánh sáng nên tôi không nhìn rõ nét mặt của hắn ngoại trừ hàm răng nanh đang nhe ra vì cười, mái tóc trắng hơi xù với cặp sừng lớn xoắn như sừng dê trên đầu. Điều đặc biệt nhất của hắn có lẽ là đôi mắt màu đỏ của hắn, chúng phát sáng một cách lạ thường. Hắn tiến sát tới chỗ tôi, tay duỗi thẳng ra và áp lên trước ngực tôi.
-The end is coming.
Sau câu nói khó hiểu kia, hắn rụt tay lại và rồi....
-Xoẹt!
...đâm xuyên qua người tôi.
Tôi bật dậy, thở dốc và suýt thì nôn hết sạch bữa sáng.
-Sao vậy, Kazuto?
Nghe giọng nói của Kaito thì tôi mới nhận ra hiện chúng tôi đang trên đường quay về vương quốc sau một tháng luyện tập trên chiếc xe ngựa cũ kĩ mà thầy Gaido đã thuê này.
-Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.
Mới dứt câu thì bánh xe vấp phải hòn đá bên đường khiến những thứ trong dạ dày tôi trở nên "sôi nổi" và cuối cùng là cuộc tổng tiến công đến với thế giới bên ngoài.
-Oẹ!!
-Ôi, oái, KAZUTO!
Sau một hồi dừng lại để dọn dẹp "bãi chiến trường" của tôi thì chúng tôi lại tiếp tục lên xe đi tiếp. Thời gian bây giờ là những ngày cuối cùng của tháng bảy, tức là đầu thu. Tiết trời nóng bức cũng đang đầu trở nên dịu hơn, những lá cây bên đường đã ngả gần hết sang màu vàng. Những loài chim thì bắt đầu bay theo đàn về núi Sprin để tránh rét khi mùa đông tới, đó một ngọn núi núi kì lạ, vì tại đó như thể chỉ có mùa xuân, cây cối và những loài hoa luôn luôn tươi đẹp, tiết thời luôn ấm áp bất kể những nơi xung quanh ngọn núi có như thế nào đi chăng nữa. Một nơi kì diệu như vậy lại được bảo vệ bởi kết ấn mạnh mẽ chưa ai phá giải được, kết ấn khiến chỉ có các loài vật trừ con người, quái vật và quỷ ra thì mới có thể ra vào được. Có rất nhiều lời đồn về người, nhóm người, hay thứ đã tạo ra kết giới này, nhưng được lưu truyền rộng rãi rất là do một người pháp sư đã tạo ra nó trong thời đại ma vương để bảo vệ bản thân và cuối cùng thì tận hưởng cuộc sống ở nơi đó cuối đời.
Nếu người đó có thể tạo được kết giới mạnh đến vậy sao không góp sức đánh bại ma vương nhỉ? Mà dù sao thì hắn cũng bị đánh bại rồi. Tôi tự nhủ.
Nhắc đến ma vương, tôi tự hỏi trông hắn như thế nào? Liệu có giống kẻ trong cơn ác mộng vừa rồi của tôi không? Rồi tôi cũng bắt đầu tự lẩm bẩm lại câu kì lạ không có nghĩa mà hắn nói lúc đó.
-Th...thì en...i...ít....trời ạ, khó đọc quá.
Màn đêm đã buông xuống từ khi nào không hay, cỗ xe ngựa của chúng tôi tiến dần vào sâu trong trung tâm vương quốc. Càng vào sâu, sự tấp nập, đông đúc, nhộn nhịp càng tăng thêm. Khiến cho tôi, người tưởng chừng đã quen với sự tấp nập ở xung quanh học viện thì giờ đây đang há hốc mồm kinh ngạc. Nơi đâu cũng có ánh sáng từ những cột đèn sáng mãi nhờ đã ma pháp hệ quang, khác với chỗ tôi cách hẳn một quãng dài mới có một cột như thế này, và độ sáng cũng không bằng những cây cột ở đây. Tại một góc phố, hàng chục người đang tụ tập lại xem một nhóm người mặc những trang phục đặc sặc, thú vị, có vẻ họ đang diễn kịch.
Chà....nơi đây nhộn nhịp hơn hẳn so với chỗ mình.
Chúng tôi dừng xe lại trước cửa một toà nhà lớn, mới xuống xe thì đã có một người đến đón và cất xe chúng tôi vào một bãi để xe ngựa gần đó. Và sau đó một người khác mặc quần áo quản gia mở cửa đón chào chúng tôi.
-Chào mừng đến với khách sạn Hommes.
Sảnh chính nơi đây được thiết kế theo kiểu vòm cung, hai bên tường treo những bức tranh lớn về cảnh vật thiên nhiên theo mỗi mùa. Trước mặt là một bàn lớn trông có vẻ là quầy lễ tân với hai bên là hai cầu thang hình vòng cánh cung để lên hành lang tầng hai.
-A! Các cậu đây rồi.
Bấy giờ tôi mới để ý, hai cô gái nãy đứng ngắm nhìn những bức trang chính là Yumi và Mika.
-Sao hai cậu lại ở đây?
-Tụi tớ xin phép thầy Gaido đến cổ vũ mà.
Nhìn vào thầy Gaido thì thầy ấy chỉ gật đầu và tiến đến quầy lễ tân.
-À phải rồi ta quên chưa nhắc. Mấy đứa sẽ cùng ở chung một phòng đấy.
-Ồ, ở chung à. Hehe.
Kaito xoa hai tay lại với nhau, cười nhếch mép như đang có ý đồ xấu xa gì đó.
Tôi hoàn toàn choáng ngợp khi bước vào căn phòng. Nó rộng gấp bốn lần so với phòng của tôi ở kí túc xá trường. Ở bên góc trái là gian bếp rộng với đầy đủ dụng cụ để chúng tôi có thể thoả sức nấu nướng. Ngay sát gian bếp là một cái bàn tròn lớn với những cái ghế gỗ được điêu khắc hình đầu sư tử trên đỉnh. Ngoài ra căn phòng này còn có cánh cửa dẫn tới năm căn phòng ngủ nhỏ dành cho mỗi người.
-Không ngờ ở đây có phòng tắm rộng thế này....có lẽ tớ sẽ tắm thử vậy.
Yumi mở cánh cửa kéo làm bằng gỗ dẫn tới phòng tắm sâu bên trong, cô mới dứt câu thì Kaito vỗ vai tôi, trông cậu rất nghiêm túc vào lúc đó, hoặc chí ít đấy là vẻ bề ngoài.
-Người anh em, cậu biết thế nghĩa là gì không?
-Là sao?
-Hêhê, tớ đã có kế hoạch để có thể ngắm được thiên đường rồi.
-Ý cậu là...
Từ lúc nào, ở phía sau lưng chúng tôi, Mika xuất hiện với vẻ mặt của một con sử tử chuẩn bị tấn công kẻ xâm phạm lãnh địa của mình.
-Tên....BIẾN THÁI!!!
-Oái!!!!
Bấy giờ Mika và Kaito không khác gì mèo vờn chuột. Hết đuổi nhau trong phòng thì họ lại chạy ra bên ngoài.
-Đứng lại tên kia!
Vì mải đuổi theo nên đến bây giờ cô mới nhận ra mình đã ra đến khu vườn phía sau từ bao giờ.
Tên biến thái đó đâu rồi, mới vấp ngã cái mà đã mất dấu rồi. Cô thở dài, ngó quanh tìm cậu.
Vì mải tìm kiếm Kaito nên cô đã va phải một người khác khiến anh ta trượt chân ngã.
-Xin lỗi, tôi sơ ý quá.
-À không sao.
Anh ta cao hơn hẳn cô, có mái tóc ánh vàng kim khá giống Kaito. Nhưng phong cách ăn mặc chỉnh tề thì trái ngược hoàn toàn với cậu. Bộ quần áo anh ta đang mặc cũng na ná giống với đồng phục trường cô, nhưng biểu tượng con sư tử gầm lên có viền xanh lục làm cô nhận ra ngay đây là học sinh trường phía Nam vương quốc.
-Em cũng là học sinh đến đây thi đấu à?
-Không, tôi chỉ đến cổ vũ bạn mình thôi.
-Ồ...vậy à...
Anh ta tiến sát gần cô, ép cô dựa vào tường khiến cô ớn lạnh.
-Anh định làm gì tôi?
-Có gì đâu, anh chỉ muốn hỏi liệu em muốn trả thành một người hâm mộ của anh không? Vì anh chắc chắn sẽ vô địch đấy.
-Hừ! Cái yêu cầu ngớ gì vậy? Mà anh có hơi tự tin quá không đấy? Hay là anh chỉ là một kẻ ngạo mạn may mắn đến được đây?
Dù bị cô lăng mạ như vậy nhưng anh ta chỉ cười mỉm, điều này càng làm cô lo sợ hơn. Dù cô có thể chạy khỏi anh ta, nhưng cô cũng không dám chắc anh ta sẽ không tấn công mình.
-Em thú vị thật đấy...
Anh ta đưa tay lên gần mặt cô, và bắt đầu dùng ngón tay vuốt nhẹ tóc cô. Cô cảm thấy kinh tởm hắn, đang định lấy tay đẩy hắn ra và chạy thì cô đột ngột cảm thấy cơ thể nặng nề một cách kì lạ. Cô nhìn xuống, anh ta đã dí con dao nhỏ dài bằng ngón tay vào bụng cô. Có vẻ như nó có độc khiến cơ thể bị tê liệt, cô dần khuỵu xuống, còn anh ta thì đang nở một nụ cười man rợ.
-Đừng lo, nó chỉ có tác dụng ngắn thôi, nhưng nếu em chịu làm người của anh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
-...
Sự lo sợ trong cô càng lớn dần, cô muốn hét lên cầu cứu nhưng vì lời đe doạ của anh ta nên cô chỉ có cách im lặng.
-Bỏ tay ra khỏi Mika của tôi.
Túm lấy tay hắn và hất ra, Kaito đứng lên trước, chặn cho anh ta không đến gần cô.
-Ai là của cậu cơ!?
Tuy cô mừng muốn rớt nước mắt khi thấy cậu, nhưng rồi cô lại quyết định kìm nén cảm xúc của mình.
-Chậc! Hoá ra một thằng năm nhất. Lũ trường phía Bắc bọn mày đúng là toàn một lũ kém cỏi, đến cả lũ năm nhất cũng thắng được tuyển chọn.
Biết được Kaito là năm nhất và là người tham gia? Cô tự hỏi, mẩm chắc là anh ta đã tìm hiểu danh sách những người tham gia.
-Mày bảo ai kém cỏi cơ, tên khốn công tử ẻo lả này.
-Mày....
Anh ta triệu hồi ra một thanh liễu kiếm, chỉ nó về phía trước mặt Kaito.
-Có vẻ là tao cần dạy dỗ lại lũ mọi dân bọn mày nhỉ.
-Hừ! Để xem thằng nào cần được dạy.
Dứt lời Kaito cũng triệu hồi ra cây rìu chiến của mình và cả hai lao về phía nhau.
-Rầm!
Thầy Gaido từ đâu lao đến, chặn vũ khí của cả hai người chỉ bằng tay không.
-Hai đứa biết luật mà. Nhưng nếu vẫn muốn đánh nhau thì cứ sẵn sàng tinh thần vào ngục đi.
-Ực.
Không dám thốt lên lời nào, cả hai thu vũ khí của mình lại.
-Hừ, gặp lại sau, đồ kém cỏi.
Vứt ánh mắt khinh bỉ về phía Kaito, anh ta đi khuất vào trong bóng tối.
-Sao thầy không trừng phạt thằng đó hả thầy Gaido.
-Tên nhóc đó là con quý tộc đấy, tốt nhất không nên động vào. Giờ thì hai đứa về phòng đi. Ta buồn ngủ lắm rồi.
-Vâng...
Tại nơi đây ánh mắt trời chỉ chiếu tới nửa sân đấu. Tất cả mười sáu người chúng tôi đứng dàn hàng ngang đợi bản thân được gọi tên để xếp thứ tự thi đấu. Sau một hồi bốc thăm thì chúng tôi được công bố các lượt đấu vòng một.
-Trận đấu thứ nhất là của Kaito ở phía Bắc và Kiga ở phía Nam.
Ánh mắt giao nhau, người đứng ở phía kia chính là kẻ thủ không đội trời chung của cậu, và giờ chính là cơ hội cho cậu để trả thù hắn vì những gì đã làm với Mika.
"Mình sẽ đập tan xác hắn".