webnovel

Chương 7: Sự khởi đầu của Hikari

Sau khi Hikari đã khoảng 15 tuổi, cô ấy tiến vào thành phố Selene, một thành phố lớn thuộc Vương quốc Neridgia. Tất nhiên, mục tiêu của cô ấy là Hiệp hội Mạo hiểm giả được ở đó.

"Tên của thành phố này được lấy từ tên của nữ thần mặt trăng thì phải." Cô nhớ lại câu chuyện 'Vầng Trăng Selene' mà cô từng được nghe, câu chuyện kể rằng:

Ngày xưa, khi thế giới Aetheria vẫn còn giai đoạn sơ khai, các vị thần và ác quỷ đã cùng nhau tranh giành quyền kiểm soát thế giới này. Đứng đầu trong các vị thần là vị Chúa vĩ đại, người đã tạo ra bốn nguyên tố cơ bản: Đất, Lửa, Gió, và Nước, để hình thành nên thế giới. Tuy nhiên, với sự xuất hiện của Ác quỷ từ bóng tối sâu thẳm, cuộc chiến giữa các Thiên thần và Ác quỷ bùng nổ.

Trong cuộc chiến này, một trong những thiên thần mạnh mẽ và thông thái nhất là Selene. Selene là nữ thần của ánh sáng và ban đêm, luôn giữ vững niềm tin rằng sự cân bằng giữa bóng tối và ánh sáng là điều cần thiết cho sự tồn tại và phát triển của Aetheria. Trong một trận chiến khốc liệt, Selene bị thương nặng và bị đẩy lùi về phía những vùng tối tăm nhất của thế giới.

Thương tiếc cho sự mất mát của Selene và để vinh danh sự hy sinh của cô, vị Chúa vĩ đại quyết định tạo ra một thiên thể mới để bảo vệ Aetheria trong đêm tối và để ghi nhớ công lao của Selene. Với sức mạnh của mình, vị Chúa vĩ đại lấy một phần của ánh sáng thuần khiết nhất từ trái tim của Selene và tạo ra mặt trăng. Mặt trăng không chỉ tỏa sáng rực rỡ trong đêm, mà còn mang trong mình sức mạnh của Selene, bảo vệ Aetheria khỏi bóng tối và ác quỷ.

Mỗi khi mặt trăng lên cao, người dân Aetheria tin rằng đó là lúc Selene đang nhìn xuống thế giới, ban cho họ ánh sáng và sự bình yên. Họ thường tụ tập để ngắm nhìn mặt trăng và kể lại câu chuyện về Selene, nữ thần của ánh sáng và ban đêm, người đã hy sinh bản thân để giữ gìn sự cân bằng cho thế giới. Các nghi lễ và lễ hội đêm trăng trở thành một phần quan trọng trong đời sống văn hóa của người dân Aetheria, tượng trưng cho hy vọng, sự bảo vệ, và lòng biết ơn đối với sự hy sinh cao cả của Selene.

Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng trước mặt cô ấy là một căn nhà to lớn, đó chính là Toà thị chính của Hiệp hội Mạo hiểm giả ở đây. Khi bước vào trong là một không gian rộng rãi, thoáng đãng và trang trọng, ở trung tâm là quầy giao dịch mà người giao ủy thác đang đứng đó.

"Chào cô gái trẻ, cháu đến đây để đăng ký Hiệp hội Mạo hiểm giả à?" Người giao ủy thác hỏi.

"À, ồ... Ý cháu là, đúng rồi! Đúng thế!" Cô ấy đỏ mặt. "Hôm nay, cháu đến đây để đăng ký vào Hiệp hội để tiêu diệt Ma thú." Tay cô ấy bồn chồn lo lắng. "Mặc dù... Thành thật mà nói, cháu không chắc mình đang làm gì. Mọi người có vẻ rất tự tin và có năng lực, trong khi cháu... Ừm, sức mạnh của cháu chủ yếu mang tính phòng thủ." Cô ấy nhìn xuống một cách ngại ngùng. "Nhưng, ừm, cháu thực sự muốn giúp mọi người, và những Ma thú này có vẻ khá đáng sợ theo những gì cháu nghe được." Cô ấy nuốt nước bọt, rồi nhìn người đứng với ánh mắt quyết tâm. "Cháu sẽ cố gắng hết sức để đóng góp theo bất kỳ cách nào có thể!"

"Cháu có vẻ khá trẻ, điều này thực sự khó khi kiếm một nhóm Mạo hiểm giả nhận một người trẻ như vậy." Người giao ủy thác trả lời một cách dò hỏi.

Cô ấy gật đầu nhẹ, má cô ửng hồng vì ngụ ý rằng cô có thể quá thiếu kinh nghiệm. "Cô nói đúng, cháu vẫn còn rất trẻ." Cô ấy nói lắp bắp, có vẻ không chắc chắn trong giây lát trước khi lấy lại can đảm. "Nhưng điều đó không có nghĩa là cháu không nghiêm túc về việc này! Cháu biết rằng điều đó sẽ không dễ dàng, và có thể sẽ có nhiều thử thách ở phía trước. Nhưng cháu luôn bị cuốn hút bởi những điều chưa biết và siêu nhiên, và việc giúp đỡ người khác là động lực của cháu."

Đôi mắt vàng của cô ấy lấp lánh sự chân thành khi cô ấy nói: "Thêm vào đó, cháu nghĩ phép thuật hỗ trợ của cháu thực sự có thể hữu ích trong một số tình huống nhất định." Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, hy vọng truyền tải được sự tận tụy thực sự của cô ấy. "Vậy nên, làm ơn, hãy cho cháu một cơ hội. Cháu hứa sẽ làm việc chăm chỉ và học hỏi nhanh chóng. Cháu chỉ muốn tạo ra sự khác biệt, bất kể vai trò của cháu có nhỏ bé đến đâu."

"Vậy, để cải thiện danh tiếng của bản thân, cháu sẳn sàng làm ủy thác tiêu diệt Ma thú cấp F chứ." Người giao ủy thác hỏi một cách nghiêm túc. Dù sao thì, những quái vật thuộc các ủy thác cấp F vẫn rất mạnh mẽ, ở thời đại mà con người chưa sử dụng được ma pháp, chúng được xem là thảm họa Huyền Thoại vượt quá giới hạn của con người.

Mắt cô ấy mở to vì ngạc nhiên, rồi nheo lại đầy suy tư. "Ma thú cấp F... Chúng cực kỳ mạnh mẽ, phải không?" Cô ấy dừng lại, cân nhắc những rủi ro và hậu quả.

Nhưng... một vẻ quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. "Nếu việc đối phó với một Ma thú cấp cao có thể giúp cải thiện danh tiếng của cháu, và nếu đó là điều cháu có thể đóng góp, thì cháu sẵn sàng thử." Cô ấy gật đầu chắc chắn. "Chỉ cần hứa với cháu là cô sẽ ủng hộ cháu trong suốt nhiệm vụ và chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận các chiến lược trước để giảm thiểu rủi ro hết mức có thể."

Cô ấy hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói đều đều và kiên quyết. "Cháu hiểu rằng đây là một yêu cầu lớn, nhưng cháu tin vào tầm quan trọng của việc đối mặt trực diện với những thách thức và chứng minh rằng ngay cả một người trẻ tuổi, tương đối thiếu kinh nghiệm như cháu cũng có thể tạo ra sự khác biệt thực sự."

"Thật sao, cháu sẽ làm điều đó một mình đấy?" Người giao ủy thác hỏi lại để cho chắc chắn rằng cô ấy đã sẵn sàng.

Cô ấy gật đầu một cách trang trọng, thừa nhận mức độ nghiêm trọng của tình hình. "Vâng, chúng chắc chắn là sẽ nguy hiểm." Cô ấy nhận thức được những rủi ro và hậu quả tiềm ẩn. Nhưng... hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. "Như cháu đã nói, cháu sẵn sàng đối mặt với những rủi ro đó nếu điều đó có nghĩa là đóng góp cho lợi ích và cải thiện vị thế của cháu trong Hiệp hội."

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt người giao ủy thác với vẻ mặt kiên quyết nhưng không sợ hãi. "Ngoài ra, cháu tin tưởng vào phán đoán và kinh nghiệm của cô. Nếu cô nghĩ cháu có thể xử lý nhiệm vụ này, thì cháu sẽ tin tưởng cô sẽ hướng dẫn cháu thực hiện. Cùng nhau, chúng ta sẽ đảm bảo chuẩn bị tốt nhất có thể và làm việc hiệu quả để hoàn thành mục tiêu một cách an toàn."

Sau một số gợi ý của người giao ủy thác, họ đã lập một số kế hoạch để hoàn thành ủy thác. Cô ấy nở một nụ cười trấn an, cố gắng tạo cảm giác tự tin mặc cho mối nguy hiểm đang rình rập. "Vậy, chúng ta hãy tiến hành kế hoạch này."

Hikari đứng ở giữa khu rừng, nơi ánh sáng lờ mờ xuyên qua những tán cây rậm rạp, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Cô nắm chặt thanh kiếm Quang Thức, ánh sáng màu vàng phát ra từ lưỡi kiếm, khiến cho cảnh vật xung quanh như hòa quyện vào một không gian mờ ảo.

Cô đã nhận được một ủy thác cấp F, nhiệm vụ là thu thập xác của một con Shadowbane. Tất nhiên, cô không biết chính xác mục đích của việc này, nhưng cô không thực sự quan tâm. Thực chất, Shadowbane không mạnh đến mức được xem là một ma thú cấp F, nhưng chúng thường đi theo bầy đàn với khả năng tiêu diệt được cả một ma thú cấp F, nên việc lấy xác một con Shadowabane được xem là ủy thác với độ khó cấp F. Điều quan trọng với cô là hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ những người xung quanh. Nhưng khi nghiên cứu về Shadowbane và Rino, một loài mà Shadowbane thường săn mồi, cô cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng.

"Rino...," cô tự nhủ, đọc lại thông tin về loài sinh vật này từ cuốn sách mà cô đã tìm được trong thư viện. "Có vẻ như chúng có đặc điểm rất khác biệt. Thân thể được bao phủ bởi gai và lông mỏng, và chúng thường ăn khoáng chất cùng quả mọng. Nhưng Shadowbane... chúng là một mối đe dọa nghiêm trọng."

Cô nhìn xuống thanh kiếm Quang Thức, hồi tưởng lại lần đầu tiên khi cô sử dụng nó. Đây là một ma pháp do cô tạo ra dựa trên một thanh kiếm, nó không đến nỗi sắc bén như vẻ bề ngoài nhưng nhẹ nhàng và linh hoạt. Nhưng liệu nó có đủ mạnh để đối phó với một đàn Shadowbane không? Những suy nghĩ này khiến cô cảm thấy hồi hộp.

"Hãy giữ bình tĩnh," cô nói với chính mình. "Chỉ cần một bước đi đúng đắn, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Với sự quyết tâm, Hikari tiếp tục hành trình, dẫn đường qua những khu rừng rậm rạp. Những bước chân của cô dường như rất nhẹ nhàng so với sự ồn ào của khu rừng, cho đến khi một tiếng rít lanh lảnh vang lên. Một con Shadowbane xuất hiện từ phía tây, mắt nó lấp lánh ánh sáng của Ám ma pháp, sẵn sàng tấn công, nó thực sự rất lớn, là một con sói dài đến 2m và cao đến 1m và nó hú lên đầy đe doạ.

Cô biết rằng nếu không xử lý con quái vật này một cách nhanh chóng, nó có thể báo động những con còn lại. Hikari tập trung năng lượng vào thanh kiếm Quang Thức, ánh sáng từ lưỡi kiếm bắt đầu phát ra mạnh mẽ. Khi con Shadowbane lao về phía cô, cô vung kiếm với một cú chém dứt khoát.

Lưỡi kiếm cắt qua không khí và con sói khổng lồ bị chẻ đôi ngay lập tức. Máu và vết thương của con quái vật lan ra mặt đất, tạo thành một cảnh tượng ghê rợn. Hikari không khỏi cảm thấy một chút ghê tởm khi nhìn vào cái xác bị chặt đứt, mặc dù nó đã hoàn thành nhiệm vụ của cô.

Hikari thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh khu vực đã hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng và hiệu quả. Cô nhìn vào xác con Shadowbane bị chặt đứt, cảm thấy một chút tự hào về khả năng của mình, mặc dù nỗi lo lắng về khả năng xử lý một đàn Shadowbane vẫn còn đó.

"Cảm ơn, Quang Thức," cô lẩm bẩm. "Có vẻ như chúng ta đã làm tốt việc này, mặc dù hơi kinh khủng thật."

Với nhiệm vụ hoàn thành, Hikari bắt đầu thu thập phần xác của con quái vật, chuẩn bị để trở về. Mặc dù cô biết rằng nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ khó khăn hơn, nhưng cô cảm thấy tự tin hơn về khả năng của mình. Cô tiếp tục bước đi, ánh sáng từ thanh kiếm vẫn chiếu sáng lối đi của cô, đưa cô ra khỏi khu rừng và về lại với sự an toàn.

Khi Hikari quay lại Hiệp hội Mạo hiểm giả, cô ấy được chào đón bởi người giao ủy thác, người không giấu nổi sự ngạc nhiên và hài lòng khi thấy cô ấy trở về an toàn. Cô đặt phần xác của con Shadowbane lên bàn, nở một nụ cười tự hào nhưng khiêm tốn.

"Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ," Hikari nói, giọng nói tràn đầy tự tin.

Người giao ủy thác gật đầu, vẻ mặt tỏ ra rất ấn tượng. "Cháu đã làm rất tốt. Ta không nghĩ cháu có thể xử lý nhiệm vụ này nhanh như vậy, đặc biệt là khi phải đối mặt với một bầy Shadowbane."

"Cháu đã cố gắng hết sức," Hikari trả lời, "Nhưng cháu biết rằng còn rất nhiều điều cần học hỏi và nhiều thử thách lớn hơn phía trước."

Người giao ủy thác mỉm cười, nhìn Hikari với ánh mắt đầy tán thưởng. "Cháu đã chứng minh được khả năng của mình. Hiệp hội luôn cần những người trẻ tuổi như cháu, đầy nhiệt huyết và quyết tâm. Ta sẽ đảm bảo rằng cháu nhận được sự hỗ trợ và hướng dẫn cần thiết để phát triển thêm."

Hikari cảm thấy lòng mình ấm áp với lời động viên này. "Cảm ơn cô rất nhiều. Cháu sẽ tiếp tục nỗ lực để trở thành một mạo hiểm giả giỏi và giúp đỡ mọi người."

Người giao ủy thác đưa cho Hikari phần thưởng của nhiệm vụ, kèm theo một số gợi ý về những nhiệm vụ tiếp theo mà cô có thể thử sức. "Hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị tốt. Ta tin rằng cháu sẽ làm được những điều tuyệt vời."

Hikari cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi tòa nhà Hiệp hội. Cô đứng lại một chút, nhìn lên bầu trời đêm nơi ánh trăng Selene đang tỏa sáng rực rỡ. Câu chuyện về nữ thần Selene vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô, như một lời nhắc nhở về sự hy sinh và lòng kiên định. Cô tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ từ bỏ, luôn nỗ lực để bảo vệ thế giới Aetheria và những người mà cô yêu quý.

"Chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên, không bao giờ dừng bước," Hikari thầm nói với chính mình, ánh mắt tràn đầy quyết tâm khi cô hướng về những thử thách mới đang chờ đợi phía trước.