Lãnh Nhiên không tin, "Cô đừng có nói bừa, đứa bé nào ở đây chứ?"
Nghĩ đến mấy đứa bé là hắn lại nhớ đến Angela, cô bé kia có cái miệng rất ngọt, hơn nữa lại trông xinh xắn đáng yêu, nếu cô bé có đến ở nhà hắn, hắn còn cực kỳ vui thích đó.
Trần Bang Thiển thấy Lãnh Nhiên không tin, lại quay ra ngồi xuống ghế sô pha.
"Cô gái kia kêu tên Băng Kì, cô ấy nói đấy là con của anh, bây giờ cô ấy không nuôi được nữa, chỉ còn cách tạm thời đưa đến chỗ anh. A, đúng rồi, cô nhóc kia khóc vô cùng lớn, lúc tôi rời đi vẫn còn đang khóc đấy. Anh nói xem không có người lớn trong phòng, cô bé có thể khóc chết không?"
Lãnh Nhiên "Đông" một tiếng ngã ra đất.
Nghe đến tên cô gái kia, liền nhớ đến chuyện năm ngoái cô ấy chạy đến bắt hắn chịu trách nhiệm, đêm hôm đấy, cái gì hắn cũng không nhớ rõ? Chẳng lẽ cô ấy thực sự sinh đứa bé kia ra?
Trần Bang Thiển nhìn đến dáng vẻ không tin nổi này của hắn, liền cười lớn.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者