Đứa nhỏ Angela kia quá đáng yêu, khiến cho Mạc Thanh Yên muốn giận cô bé cũng không thể giận được.
Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cô bé, ''Tiểu Yên đã gọi xe rồi, để lần sau, con nhanh đi học đi, phải ngoan ngoãn đấy.''
Angela nhìn cô thật giống như Tiểu Yên hồi trước, vì thế ôm lấy cổ cô, ''Tiểu Yên, con rất nhớ cô!''
Giọng nói ngọt mềm kia vang lên bên tai, khiến tâm Mạc Thanh Yên đều sắp hòa tan, đặc biệt là tay nhỏ của cô bé, vỗ về trên lưng cô, mỗi một cái đều khiến cô run rẩy.
Dương Quang nói với hai người đàn ông trong xe: ''Hình như Mi Mi thân thiết hơn với mẹ rồi, Mi Mi thật sự rất đáng yêu.''
Con người hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt khóa chặt hai cô gái đang ôm cùng một chỗ kia, đó là hai cô gái mà anh yêu nhất. Nhìn thấy bức tranh này, màu mắt của anh trở nên thâm hơn nhiều. Ý nghĩ cuối cùng là, cô vẫn mất trí nhớ thì thật tốt.
Angela chạy tới, bò lên xe, sau đó nói với Lệ Đình Tuyệt.
''Ba, đi thôi.''
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者