Băng Khối cùng Dương Quang biết mẹ vội vã xua đuổi người đàn ông chính là không muốn hắn gặp nguy hiểm.
Mà bọn chúng cũng vì điều này mà đến, vì thế đã quay ra giúp mẹ.
"Này,cho ngươi đi,ngươi không nghe thấy à?" Băng Khối lạnh lùng nói, tay chỉ ra ngoài cửa.
Dương Quang trừng mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt :"Đừng làm cho mẹ tôi khó xử, chúng tôi đã giúp chú nhìn thấy mẹ,đợi đến khi mẹ tôi thuyết phục được ông nội, sẽ đến tìm chú".
Ba đứa trẻ đang trong kì nghỉ hè, việc ở đây 1 tháng là chuyện rất bình thường.
Lệ Đình Tuyệt nghe Dương Quang nói vậy, chính là không muốn cô phải khó xử. Hắn tiến lên từng bước về phía trước, ôm cô vào lòng.
"Anh có thể đi trước, nhưng đừng tự làm khó xử chính mình.Chúng ta muốn ở bên nhau, không một kẻ nào có thể ngăn cản."
Bị hắn ôm, trái tim Mạc Thanh Yên khẽ rung, nhưng cô vẫn miễn cưỡng đẩy hắn ra.
N là một quốc gia rất nguy hiểm, nên cô thực không thể làm cho hắn gặp bất cứ rủi ro nào.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者