Cô uống xong đưa cái ly không đến trước mặt anh, dốc đế ly ngược lên trên một giọt cũng không còn.
"Uống xong rồi, anh mau nói đi."
Trong lòng Lương Mộc Tình luôn nghĩ tới khả năng ba đã đồng ý để họ bên nhau, nếu là thật thì quá tốt.
Nam Cung Ngạo nhận cái ly từ tay cô, sau đó đỡ cô nằm xuống, vén chăn đắp cho cô.
Lúc này anh mới từ từ mở miệng: "Em mang thai rồi."
Vừa nghe xong, hai mắt Lương Mộc Tình trừng to, cô bị dọa rồi. Làm sao lại mang thôi rồi? Không phải anh luôn dùng biện pháp phòng tránh sao? Tại sao lại như vậy?
Nam Cung Ngạo đặt ly lên bàn, khẽ cười.
"Em đừng có khẩn trương như vậy. Anh sẽ chăm sóc tới tận khi bé cưng được sinh ra, hơn nữa cũng sẽ chăm sóc tới khi con chúng ta lớn lên."
Tiểu Hành chịu thua thiệt, anh không có cách nào đền bù, chỉ có thể đối xử tốt với thằng bé, đối xử tốt với Tiểu Phó.
Còn đứa bé này, anh phải xứng đáng với chức vị làm ba.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者