Mạc Thanh Yên gọi anh vài lần, anh cũng không nhúc nhích. Mạc Thanh Yên nhíu mày, sau đó đẩy người anh, anh vẫn ngủ say.
"Tuyệt, Lệ Đình Tuyệt, anh có nghe em nói không?"
Cô thực sự sốt ruột, vỗ vỗ vào mặt anh, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại.
Cô hoảng hốt, loạng choạng đi tìm điện thoại, bấm số điện thoại mà ngón tay đều run rẩy.
Ngôn Ngọc vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy số của cô, hắn liền bắt máy.
"Tiểu Yên."
"Ngôn Ngọc, Lệ Đình Tuyệt, anh ấy, tôi gọi mà anh ấy không tỉnh lại."
Cô khóc theo, sau khi nói xong, có thể nhận rõ được cảm xúc của cô lúc này, thật sự tệ, rất rất tệ.
Ngôn Ngọc nhíu mày, biết Tuyệt khẳng định đã xảy ra chuyện, anh cầm lấy chìa khoá cùng hộp y tế rồi đi về hướng cửa.
"Tiểu Yên, cô bình tĩnh, tôi sẽ đến ngay."
Tắt điện thoại, Mạc Thanh Yên ngồi bên giường, vuốt mặt anh, nước mắt không ngừng tuôn trào.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者