webnovel

Chương 313: Một chiêu kết thúc.

Chương 313: Một chiêu kết thúc.

Con cá sấu nhìn chằm chằm một lượt đám người trước mặt bằng con mắt đỏ rực, sau đó liền hung hăng lao đến với tốc độ kinh khủng.

Con cá sấu mở rộng cái hàm tua tủa là những chiếc răng nhọn hoắc của nó trực táp đám người.

Seichi liền nhanh nhất nắm chặt lấy tay Lee MinYing và ngài thanh tra Kankuro nhảy ra phía xa.

Sakura cũng liền né tránh theo.

Phập!

Con cá sấu táp hụt đám người liền trở mình quật chiếc đuôi khổng lồ của nó vào Seichi.

Oành!

Seichi vừa lo cho Lee MinYing và ngài thanh tra không thể tự do di chuyển mà né tránh đi cú quật chết chóc kia.

Cả ba người lãnh trọn một đòn từ cái đuôi xù xì gai góc dài gần năm thước con cá sấu bị hất văng đi rất xa.

Cả ba người văng ra xa đập mạnh vào bức tường rơi xuống đất như tảng đá, miệng phun ra ngụm máu.

"Ư...ư..."

Lee MinYing đau buốt, tay trái cô bị gãy chỉ sau đòn đó.

Thanh tra Kankuro thì nằm sóng soài trên nền nhà, gương mặt hiện lên đau đơn, thống khổ.

Nhưng mà tình huống hiện tại không cho phép cả ba người có thời gian mà nằm đó, Seichi gắng gượng chật vật đứng dậy, liền lập tức dìu Lee MinYing và ngài thanh tra đứng lên.

Sakura lập tức lao đến chổ ba người.

Rầm!

Con cá sấu lại lao đến chỗ Seichi, Lee MinYing và ngài thanh tra, nó quật mạnh đuôi vào cả ba người một lần nữa.

Bang!

Sakura vừa kịp thi triển ra chú thuật phòng thủ lên cả ba người giúp cả ba tránh đi được một đòn chí mạng.

Nhưng mà lớp màn chắn phòng thủ do Sakura thi triển ra bị bóp méo dữ dội trước lực tấn công của con cá sấu tựa như sắp vỡ ra.

Uy lực từ cú quật của con cá sấu lại một lần nữa hất văng cả ba người đập vào bức tường.

Bang!

Lớp màn chắn phòng thủ đập mạnh vào tường liền vỡ nát ra rồi tiêu tán đi.

Khụ...khụ...

Sakura ho ra máu.

Bản thân cô đã đến giới hạn, không thể triển khai ra bất kỳ chú thuật nào được nữa.

Hai chân Sakura run rẩy sau đó khuỵu xuống, ánh mắt bất lực nhìn về phía Seichi cách đó bảy, tám thước.

Con cá sấu rất nhanh há rộng cái miệng chết chóc của nó ra, định tung ra đòn kết liễu ba kẻ trước mặt.

"Không ổn!"

Sakura dùng chút sức lực còn lại gắng gượng hét lớn.

"Thôi xong..."

Ngài thanh tra Kankuro miệng lắp bắp, ánh mắt thất thần nhìn cái miệng khổng lồ của con cá sấu đang định nuốt chửng ông.

Lee MinYing buông xuôi nhắm mắt lại , quay mặt sang hướng khác chuẩn bị đón nhận cái chết.

Lilith và Argat đang bận chiến đấu, cảm nhận được Seichi gặp nguy hiểm, liền lập tức ngoáy nhìn về phía cậu.

"Chủ nhân?!!"

Cả hai nữ ác quỷ lo lắng gọi lớn.

Rầm!

Con cá sấu táp mạnh vào cả ba người, nhưng chợt hai hàm của nó như là bị mắc kẹt một thứ gì đó không thể đóng lại.

Lee MinYing mở mắt ra, cùng với ngài thanh tra và Sakura gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn cảnh tượng đang hiển hiện ra trước mắt.

Seichi đứng đó, hai tay dang rộng ra hai bên ngăn không cho con cá sấu khép cặp hàm của nó lại.

Cậu lúc này khoác trên mình một bộ giáp màu đỏ óng ánh, phía sau lưng mọc ra một cặp cánh lớn như cánh của đại bàng.

"Con cá sấu chết tiệt này...

Chết đi!"

Seichi hét lớn.

Một ngọn lửa bùng lên từ hai tay cậu, nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể con cá sấu.

Phừng!

Phừng!

Phừng!

Ngọn lửa lập tức nuốt chửng con cá sấu cháy lên phừng phừng tựa như đang thể hiện ra cơn giận của Seichi vào lúc này.

Đúng là Seichi đang rất là giận!

Từ lúc bước chân vào khu thể thao này, cậu và đám người đi theo đã bị con ác linh này vờn như một món đồ chơi, bị những thứ mà nó triệu hồi ra bón cho đủ mọi loại hành, ép cho cả bọn lúc nào cũng đứng trên lằn ranh của cái chết hết lần này đến lần khác.

Seichi, cậu không phải là một kẻ giỏi chịu đựng trước mấy cái tình huống như thế này, cậu vốn không thích có bất cứ ai, bất cứ thứ gì chèn ép cậu.

Con cá sấu quằng quại trong đau đớn khi ngọn lửa từ từ ăn mòn nó, và chỉ chưa đầy một phút sau, con cá sấu khổng lồ nằm im bặc, không còn có thể cử động được nữa, toàn thân nó cháy đen, khói bốc lên cao nghi ngút nghi ngút.

"Cậu...cậu có phải là...con người không vậy...?"

Ngài thanh tra Kankuro đứng phía sau chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, miệng lắp bắp hỏi.

"Hình dáng này...."

Sakura cũng là ngạc nhiên kèm theo một chút bàng hoàng xen lẫn trong ánh mắt khi nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Seichi.

Seichi không quay mặt lại, đáp lời ngài thanh tra.

"Tôi là con người một trăm phần trăm đấy!

Đây chỉ là hình dáng khi chiến đấu của tôi mà thôi!

Ngài thanh tra, ngài không cần phải lo lắng mà làm gì!"

Cậu chậm rãi bước lên phía trước, đối mặt với đám sâu do tên hề triệu hồi ra.

Lilith, Argrat cùng đám ác quỷ tùy tùng như hiểu ý chủ nhân, liền lập tức di chuyển tới chổ đám người.

Seichi giơ tay phải lên cao, âm trầm nói.

"Buộc ta phải sử dụng trạng thái này, vậy các ngươi cũng nên là chết thêm một lần nữa đi!"

Seichi vừa dứt lời liền một vòng tròn trận pháp khổng lồ xuất hiện bao quanh lấy toàn bộ khu hồ bơi.

"Lửa địa ngục!"

Seichi hét lớn.

Vòng tròn trận pháp sáng rực lên, cuồn cuộn từ bên trong phóng thích ra một luồng lửa khổng lồ xoáy dữ dội.

Ngọn lửa khổng lồ ấy cuộn xoáy, xoay tròn dữ dội như một cơn lốc, thổi tung cả trần kính của khu hồ bơi.

Phừng....

Phừng....

Xèo....

Xèo....

Chỉ khoảng hơn hai phút, ngọn lửa kinh khủng do Seichi thi triển ra quét sạch tất cả mọi thứ trước mắt cậu.

Tất cả, những con sâu nhớp nhuốt lổn ngổn khắp sàn nhà, những con gấu hung hăng, tên hề điên loạn và cả ả ma nữ lơ lửng phía trên cao cũng bị ngọn lửa nuốt chửng, thổi bay, tất cả đều tan vào hư vô như chưa từng xuất hiện.

Seichi đứng đó, trước mặt là một bãi chiến trường, hỗn độn, cháy đen.

"...."

Lee MinYing không thể thốt ra được lời nào với tình huống vừa xảy ra, cô vốn đã biết Seichi rất mạnh từ chuyện diễn ra ở chung cư Sosutami, nhưng mà lần nào chứng kiến sức mạnh của Seichi cô cũng không khỏi kinh ngạc.

Và, Lee MinYing còn chắc chắn thêm một chuyện nữa, rằng Seichi chắc chắn không phải là người bình thường!

Lee MinYing chưa từng tiếp xúc qua những triệu hồi sư hay là những thầy trừ tà, nhưng cô có thể biết được, không một triệu hồi sư hay thầy trừ tà nào lại có thể chiến đấu với ác linh như cái cách mà Seichi chiến đấu.

Ác linh rất mạnh, rất tà ác, chuyện này là không phải bàn cãi, nhưng mà Seichi còn mạnh hơn ác linh rất nhiều!

Một thứ sức mạnh áp đảo tuyệt đối!

Sakura cùng thanh tra Kankuro đứng cạnh Lee MinYing, hai mắt mở to, khóe miệng co giật liên hồi.

Chỉ cần một đòn là có thể quét sạch tất cả!

Cậu nói cậu là con người sao?!!

Làm gì có con người nào làm được như thế cơ chứ?!!

"Cậu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Lee Mi Ying tiến lên chổ Seichi, vẫn giọng nói lạnh lùng hỏi.

"Chúng ta sẽ tới chỗ mà con ác linh này đang trốn!

Sau đó chính tay tôi sẽ kết thúc nó!"

Seichi âm trầm trả lời Lee Minying.

"Cái...cái chiêu vừa rồi...cậu tung ra gần như là thổi bay tất cả mọi thứ ở chỗ này... vậy mà...con ác linh đó vẫn chưa chết hay sao chứ...?"

Thanh tra Kankuro khoé miệng hơi giật, hỏi.

"Những thứ tấn công chúng ta nãy giờ vốn do ác linh tạo ra mà thôi!

Con ác linh thật sự chính là đứa bé gái treo ngược trên trần khi nãy...

Ác linh khi nãy đã biến mất, ngài thanh tra, chính ngài cũng thấy kia mà!"

Seichi lắc đầu đáp lời thanh tra Kankuro.

"Con ác linh đã quay lại nơi nó ẩn nấp, nếu như chúng ta không đến đó tiêu diệt nó, nó chắc chắn sẽ còn trở lại!"

"Vậy làm sao mới có thể tiêu diệt nó hoàn toàn?"

"Phải tìm ra thứ chứa đựng nguồn gốc sức mạnh của nó, phá hủy thứ đó thì mới tiêu diệt được ác linh hoàn toàn!"

Seichi giải thích.

"Thứ đó...chẳng lẽ là....?"

Sakura suy nghĩ.

"Ừm"

Seichi gật đầu.

"Chính là con gấu bông lúc đầu ở trong tủ trong phòng thay đồ tầng một!"

"Nhưng nó...đã biến mất..."

Thanh tra Kankuro ngập ngừng nói.

"Thì bởi vậy nên mới phải đi tìm..."

Sakura ngắt lời ngài thanh tra.

"Vậy chúng ta sẽ qua dãy nhà của khu thể thao..."

Lee MinYing nói.

"Không, chổ đó không có gì cả!"

Seichi lắc đầu.

"Vậy chẳng lẽ là ở khu hồ bơi này sao?"

"Cũng không..."

Thanh tra Kankuro thắc mắc.

"Cả chổ này chỉ có hai khu, mà cả hai khu đều không có?

Vậy còn chổ nào để mà tìm nữa chứ?!!"

"Vẫn còn một chổ mà chúng ta chưa tìm!"

Seichi chỉ ngón tay xuống sàn nhà, chậm rãi nói.

"Nó ở dưới này!"

Cả bọn gương mặt liền hiển hiện lên ngốc trệ.

Con ác linh ở phía dưới sàn nhà sao?!

Seichi sau khi kích hoạt Chiến thần hủy diệt Icarus, kỹ năng Vùng đất của Hoàng đế cũng được đẩy lên mức tối đa.

Cậu có thể cảm nhận được ma lực do viên Ma hạch tỏa ra.

Và nó nằm phía dưới chổ đám người đang đứng.

"Cậu chủ, nói như vậy nghĩa là ác linh ở dưới cống ngầm sao?"

Lee MinYing hỏi.

"Ừm...

Chính xác là vậy!

Muốn tiêu diệt được nó, chúng ta phải xuống dưới đó!"

"Cống ngầm..."

Sakura khoé miệng hơi giật, khẽ rùng mình.

Cô có thể tưởng tượng được dưới cống ngầm có những gì.

Tất cả những thứ dơ bẩn đều tập trung ở dưới đó!

"Nếu thế thì có đường để đi xuống đấy!"

Thanh tra Kankuro nói.

"Vậy phiền ngài thanh tra dẫn đường!"

Thời gian duy trì trạng thái chiến thần Icarus cũng vừa hết.

"Lilith, ngươi trở về?

Để Argrat ở lại là được!"

Seichi quay sang phía hai nữ ác quỷ ra lệnh.

"Vâng!"

Lilith chậm rãi cúi đầu, sau đó biến mất.

"Argrat, đi theo bọn ta, đảm bảo an toàn cho mọi người!"

"Vâng thưa chủ nhân!"

"Đi thôi!

Chúng ta xuống dưới đó gặp con ác linh này nào!".