webnovel

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

MCyyn · 青春言情
分數不夠
99 Chs

Biển lặng sóng êm

 Thời gian của tôi là hai năm, trong hai năm này, cả triều đình gom góp thóc gạo, lương thực trong im lặng, rèn vũ khí cũng trong im lặng và bí mật tuyệt đối. Tôi đi ra đi vào phía quân đội nhiều hơn, tất nhiên không thể mặc váy áo thướt tha vào quân doanh được, tôi cải trang đi vào, từ vô danh tiểu tốt đánh nhanh lên thành tiểu tướng, tất nhiên vẫn có hào quang của con ông cháu cha, đại tướng quân là thầy dạy võ của tôi, người hay đi theo ghi chép sách vở là thần tiễn dạy tôi bắn tên, đối với hai người này tôi cải trang cũng như không. Cũng bởi vì lên làm tiểu tướng sẽ được ở riêng phòng, đồng thời hành động sẽ ít bị gò bó hơn. Tôi vào quân doanh dưới trướng của đại tướng quân, trong khi người khác rèn luyện mỗi ngày thì tôi có nhiều việc phải làm hơn, tôi hay ra ngoài, mà thân phận của tôi không được phép rầm rộ tuyên bố ra ngoài. Ngoài các đợt kiểm tra hàng tháng ra tôi thường xuyên vắng mặt trong quân doanh. Đại tướng quân cũng chỉ cho tôi một yêu cầu duy nhất là đạt loại tốt trong các đợt kiểm tra, còn lại tùy tôi.

 Hai năm, tôi chạy từ thành này sang thành khác, đôi khi sẽ gặp ám sát, nhưng tôi không để ý cho lắm, tôi đã dùng chính mình làm mồi nhử, dụ các thế lực thám tử của nước khác xuất hiện rồi bắt gọn, sau đó giả làm thám tử giao thông tin sai lệch, đẩy lùi thời gian phát hiện chuẩn bị của các nước khác. Bắt là nhiệm vụ của tôi, còn làm giả là do Hiên nghiên cứu các ký hiệu cùng con chữ rồi mô phỏng theo. Tôi tung tin công chúa bệnh nặng, mắc bệnh không nhanh chóng cứu chữa nên để lại di chứng, cần tĩnh dưỡng, vì vậy Đại Minh tạm hoãn kế hoạch thôn tính ban đầu, một phía tôi miêu tả công chúa khuynh quốc khuynh thành,thông minh, dịu dàng nho nhã, yếu ớt tay trói gà không chặt, phía khác tôi thả tin công chúa cao một mét tám thước, nặng 100 cân, bữa ăn sáu bát cơm, hai cân thịt, cả người vạm vỡ, phía khác lại cho truyền tin công chúa rụt rè nhút nhát, không biết suy tính, gió chiều nào xoay chiều đấy, còn lại tung tin công chúa nhan sắc bình thường, đầu óc không bình thường, hay ngốc. Đập bàn!! Tại sao một công chúa nhỏ nhoi như tôi lại được ưu ái cho người theo dõi như thế?? Nhìn nhiều phiên bản mình bịa ra, tôi chán nản lắc đầu, cho các ngươi loạn chết!

 Trong quân doanh tôi không phải vô danh tiểu tốt, thường xuyên không có mặt chắc chắn sẽ có người để ý, có kẻ rất thích đối đầu với tôi, thích chơi xấu tôi mỗi khi tôi xuất hiện. Tuy nhiên tôi không để ý cho lắm, nơi đây thuần túy là dùng nắm đấm nói chuyện, đánh thắng tôi rồi bàn tiếp, cấp cao hơn là dùng trí não. Tên tiểu tướng cùng cấp với tôi rất thích ôm bàn cờ chạy đến so cao thấp, dù nhiều trận bị đánh tơi tả nhưng tinh thần lúc nào cũng cao. Trong quân doanh có lén uống rượu, rủ nhau đi ngắm trộm mỹ nữ, đọc thoại bản, những truyền thuyết về những vị Thần rất được ưa thích ở đây, sức mạnh của lẽ phải, anh hừng ra tay cứu mỹ nhân, tương trợ hiểm nguy,... được chào đón nồng nhiệt.

"Ngươi đi đâu đó?" tên tướng hay rủ tôi đánh cờ đột nhiên xuất hiện, đứng gốc cây nhìn tôi đang chuẩn bị ra ngoài

"Có việc" tôi nhướn mày, nửa đêm canh ba tên này sao lại đứng ở đây

"Ngươi là ai? Tại sao được tùy ý đi ra quân doanh như thế?"

"Đại tướng quân giao việc. Ta từ đội cẩm y vệ điều xuống. Có những việc bí mật ngươi không thuộc phạm vi được biết. Cáo từ" tôi đi qua hắn, rời đi

 Hiên gửi thư cho tôi, hiện đang ở Sơn Hợp thành, tôi rời đi sớm để sáng mai có thể đến kịp giờ thu hoạch lương thực. Huýt một tiếng sáo, ám vệ xuất hiện một người trước mặt tôi, tôi hất mặt về phía sau quân doanh, nói nhỏ

"Tra tên tiểu tướng kia"

"Rõ"

 Tôi lên ngựa, hướng về phía Sơn Hợp thành đi. Chạy suốt cả một đêm sáng sớm tôi đã đến thành, ngựa cũng mệt rã rời. Tôi tìm một khách điếm, cho ngựa nghỉ ngơi, rửa qua loa mặt một chút rồi thuê xe ngựa đi vào khu vực thu hoạch lương thực. Năm nay Sơn Hợp bội thu, hệ thống tưới tiêu tôi đề ra hai năm trước phát huy hiệu quả rõ rệt. Cả thành có sức sống hơn hẳn, phía dưới các mảnh ruộng đang ra sức thu hoạch, Hiên đứng che ô quan sát, ánh nắng tỏa lên người anh tạo thành khung cảnh khiến người khác cảm thấy mê ly. Hiên đã qua tuổi trưởng thành, cả người toát ra khí chất nghiêm nghị kết hợp cùng với bộ quần áo quân phục gọn gàng, tại sao lại cầm ô? Tôi lại gần, La thành chủ đang đứng híp mắt cười, thấy tôi giật bắn mình định hành lễ, tôi lắc đầu, cả người đang dơ dơ hề hề, quần áo tùy tiện, vị trí của tôi trong thành này vô cùng cao, trong mắt người dân tôi chính là tiên cứu thế, đột nhiên phát hiện ra người này không như mình nghĩ sẽ cảm thấy thất vọng. Trạng thái này của tôi chính là giờ có người đến gọi tôi là công chúa tôi chết cũng không thừa nhận, mặt mũi rất quan trọng!!

"Mạt tướng tham kiến tướng quân" tôi chắp tay đứng sau Hiên, trêu đùa

"Đến rồi đấy à" Hiên quay lại nhìn tôi cười dịu dàng, tiện tay đưa ô cho tôi

"Vâng, Tướng quân vất vả" tôi làm động tác nghiêm túc nhận lấy ô, nén cười đứng cầm ô che, quay sang hỏi La Châu "thành chủ, dự tính sẽ để ra bao nhiêu lương thực?"

"Phân phát đủ cho người dân ăn đến mùa năm sau, dự tính để ra được năm tấn lương thực"

"Cũng không tệ" tôi gật đầu "còn các khu trồng khoai, sắn thì sao?"

"Các khu đó đã thu hoạch và phân phát đều rồi ạ, số còn lại đã cho vào kho lương thực"

"Sản xuất được nhiều như vậy, Sơn Hợp vất vả rồi"

"Là nên làm, là phúc của công chúa ban cho, chúng thần không dám vất vả"

"Lão La, ở đây làm gì có công chúa, nịnh hót hoa mỹ như thế ta cũng không truyền lại lời cho công chúa nghe đâu" tôi nhướn mày nhìn thành chủ

 Những vị quan mới thì khó hiểu nhìn một tên tướng quèn như tôi trêu đùa thành chủ, còn những người tham gia cải tạo Sơn Hợp lần đó đều im lặng cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không hé răng một lời. Hiên nhịn cười, giải vây

"La thành chủ đừng nghiêm túc quá, lòng thành của ngài, công chúa đều biết"

"Là, vâng thần đã biết" La thành chủ lau mồ hôi

 Cả đoàn người đang đứng quan sát thì có một nha hoàn lại gần, mở ra từ giỏ tre những ống tre nước, hành lễ rồi nói

"Tiếu tiểu thư mời các ngài uống nước"

"Tiếu tiểu thư?" tôi không có ấn tượng gì về cái tên này