"Từ xưa tới nay đã khi nào quy định hoàng đế nhất thiết phải là nam? Dù cho có quy định thì cũng phải là quy định này: Bậc đế vương là người nhân nghĩa, không phải là đàn ông, càng không phải là súc sinh."
Khương Bồng Cơ nói một câu hai nghĩa, thuận tiện mắng mấy hoàng đế Đông Khánh. Nói bọn họ không phải người mà là súc sinh, dân chúng Đông Khánh phân nửa sẽ đồng tình.
Phong Cẩn thở dài: "Cậu khéo ăn khéo nói như thế này, bàn về mồm mép thì Cẩn không thể cãi nổi cậu."
Quả thực, người xưa cũng không quy định hoàng đế nhất định phải là nam, vậy thì tại sao phụ nữ lại không được? Câu nói này không hề sai.
Đối với dân chúng mà nói, hoàng đế là ai bọn họ căn bản không quan tâm, là nam hay nữ hay là súc sinh cũng không quan trọng, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể mang cho bọn họ cuộc sống đầy đủ, ổn định... Phong Cẩn cũng không phải là cậu ấm sĩ tộc tự cao tự đại, anh cũng biết dân chúng cần gì.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者