webnovel

Chương 4: Tình cảm của hoàng đế

Ba ngày trôi qua, hoàng đế ban lệnh tát ao, Hạ gia tới ngày thứ năm mới có đội ngũ chỉnh tề đi tát nước, trong cung thái hậu đêm ngày lo lắng hoàng đế sẽ đưa Hạ tiểu thư về cung, ăn uống không màng, hoàng tử, công chúa dưới hai phe đối lập không biết làm sao. Hoàng hậu trong cung vẫn niệm kinh, dừng lại cây bút lông chép kinh thư, ném mạnh xuống đất, xé kinh phật làm hai, bực tức đạp đổ cả một bàn đầy bình cổ. Tát ao, tát ao, tát ao, sao không cho người đi đào xác luôn đi, tại sao ta lại kẹt ở cái nơi quỷ quái này với một tên bù nhìn. Nghĩ đến đây lại buông tiếng thở dài, cả họ Hạ, họ Triệu, họ Dương đều không ra tay, là mệnh bà ta lớn hay số mệnh định như vậy đây? Nghĩ đến đây liền đi đến cung thái hậu, con người rồi cũng không nhịn được mãi.

Lâu rồi, Trường Ninh cung không có tiếng người đến thỉnh an. Kể từ khi hoàng đế lên ngai các phi tần lần lượt qua đời, còn hoàng hậu có với thái hậu một mối thù sâu như biển.

Thái hậu ngồi trong cung nhấp một chén trà. Hoàng hậu tất nhiên sẽ không đến thỉnh an, bao năm qua hai người bọn họ không động đến nhau. Không nạp thêm phi tần là cái duy nhất hoàng đế chống đối với bà, nó muốn để bà bị cô độc giữa thâm cung, nói nghe thì cũng có lý đấy nhưng nó không cô độc sao? Nam nhân mất đi người mình yêu, sống không có tư vị, ngày ngày như nằm gai nếm mật, nó và bà đều khó sống như nhau thôi. Lúc này, khi đứa bé kia đang nguy hiểm, bà thực muốn nhìn mặt hoàng hậu, xem con bé như thế nào, hẳn là đặc sắc lắm. Trong lòng bà luôn muốn giết hoàng hậu lại không đủ sức. Hoàng hậu có thể giết bà nhưng lại muốn bức hoàng đế ra tay. Cười lớn, Triệu gia, Hạ gia đều muốn giết bà, nhưng muốn thì sao, bọn họ chờ là chờ con trai bà ra tay, nó không làm nổi, vị thế của bà, vinh sủng của bà là mãi mãi. Đứa con trai này được cái mềm lòng, bà độc ác với nó bao nhiêu nó cũng không dám làm gì người mẹ là bà đây, coi như là biết điều, mấy năm nữa cũng nên để cho nó chết dễ coi một chút. Ngày bà lên nắm quyền, nghĩ lại thấy không ổn, họ Hạ còn, Triệu còn, Dương còn, bà lên ngai không thể an ổn được, trước tiên phải làm cách nào loại bỏ hết bọn chúng, một kế hoạch hoàn hảo.

"Mẫu hậu có lẽ đã lâu không gặp nhi thần."

Thái hậu nhìn lên, khi ánh mắt chạm nhau bà nở nụ cười: "Ai gia cứ nghĩ ngươi chịu được mãi, hóa ra là không à?"

"Từ thời Hoài Ân đế Thiên quân cùng Thiên hậu đã ôm mộng lật đổ thần, vì bá nghiệp thiên thu này không biết đã chết bao nhiêu con chó."

Thái hậu nở nụ cười, đứa nhóc này đến thật sớm, lời cũng thật độc: "Dù sao thì chó của tiên cũng không phải phàm nhân muốn là được."

"Tiếc là ta lại là vương phi của thân vương. Kiếp này bà với ta vô phúc chung đường." Đứng lên: "Phải rồi chuyện của Vy Tuyết, ta có thể không cần thứ con trai mù mắt kia nhưng con bé thì khác. Thái hậu làm chó của người, ta làm vương phi của ta, chớ có cản đường kẻo mất vui."

Thái hậu thu lại nụ cười, ở trên đất của thần bà chỉ là tiện tỳ. Dù có thiên quân chống lưng thì sao? Sau hoàng hậu là đại tộc tiên giới, chớ nói là Thiên quân dù là cha của người cũng không động được vào vị này. Thật là một đứa con dâu ngoan mà, ngày tháng sau này xem ra khó sống rồi.

.........

Ngày thứ bảy, Kỷ Đàn chỉ về phía Tây, đưa cho Hạ Vy Tuyết một bức tranh, nói hãy tới mộ thắp nén nhang coi như tưởng nhớ cố nhân, còn cuộc hội ngộ này của họ duyên đã tận, ngày sau còn duyên ắt gặp lại. Vy Tuyết nhớ nhớ quên quên cũng theo lời làm.

Lúc đó ở Hạ phủ đội ngũ của hoàng đế vẫn đang bận tát nước.

Hồ nước tát mãi vẫn chưa vơi bao nhiêu, Dạ Lâm nóng ruột đứng bên hồ, hận không thể gọi long vương lên tát nước, trái lại Cẩm Tú vô cùng bình thản, nàng ngồi bên bàn, nâng chén bạch ngọc, uống rượu tương tư, dáng vẻ say lòng người.

Bề ngoài bình tĩnh trong lòng hoàn toàn đối lập. Một người mẹ tìm không thấy con mình, ai tâm lại không loạn? Ngay cả cô cô cũng bị nàng dọa cho sợ, chạy khắp lục giới tìm, người của cả hai gia tộc mấy hôm nay đều điều động đi hết, nếu thêm mấy ngày nữa có khi nàng sẽ điều động cả Đông quân tìm. Chỉ có điều nàng lại nghĩ phu quân xưa nay toan tính chu toàn, chút mẹo vặt của nàng làm sao chống nổi. Ngoài mặt càng cố tỏ vẻ không quan tâm phần vì biết cái ao đó tất nhiên không có gì cả. Nghĩ lại cũng thấy kì lạ, lẽ nào có kẻ tạo ra trận pháp dịch chuyển, nếu thế thì là ai mà qua mặt tất cả các cao thủ trong Hạ gia, qua cả mặt cô cô cướp người? Hạ Lâm là sắp xếp người giỏi như vậy vào lúc nào? Thở dài trong lòng, họ có cách đối lập trong việc bảo vệ con cái mới dẫn đến phu thê bất hòa mỗi người một phương. Bên ngoài Hạ Lâm nói là mặc cho nàng làm, bên trong trăm phương ngàn kế sớm ngày muốn con gái khôi phục, nếu không phải vì tình yêu của họ quá dày vò mới được kết quả có khi chàng đã bỏ luôn nàng vì con gái bảo bối.

Ao càng lúc càng vơi, lòng chờ đợi cũng vơi đi, hy vọng con bé còn sống dường như càng hành hạ Dạ Lâm. Khi đối mặt với đáp án tàn khốc, người ta luôn muốn chọn lựa tránh né. Đau lòng quay người, con bé có khi đã chết, hắn vẫn nên trở về.

"Tiểu thư, tiểu thư." Tiếng hét vọng tới, hắn quay đầu, thấy giữa hồ có một bé gái đang bơi, tức thì Dạ Lâm nhảy xuống, bơi về phía đứa bé.

Vy Tuyết được đưa lên bờ, nằm trong vòng tay Dạ Lâm, nô tỳ đi tới, cẩn thận dìu nàng, khi tay nữ tỳ chạm vào Vy Tuyết, nàng giật mình, tự đứng dậy: "Ta tự đi được."

Xung quanh nhất tề im lặng, Cẩm Tú không tin vào tai mình, Dạ Lâm ngẩn ngơ, mọi người đều biết Hạ Vy Tuyết bị câm không ngờ lại ngang nhiên nói.

"Con biết nói." Dạ Lâm, Cẩm Tú lên tiếng. Trong lòng lại chửi thầm, mẹ nó đây mà không phải tên kia ra tay thì nàng viết ngược tên cho rồi.

"Ta lạnh." Nàng nhàn nhạt đáp lời: "Mang cho ta y phục trắng." Nói rồi rời đi.

Phía sau bóng hình nàng là vô số nghi ngờ.

Cẩm Tú trở về viện, đi vào cửa lơ lơ đãng đãng, đạp đổ chiếc bình lớn, mảnh sứ văng khắp đất, chẳng nghe thấy, chẳng nhìn thấy, cứ thế mà đi qua, ngồi vào ghế, rót một chén trà, quên rằng chén nhỏ, lại cứ để nước chảy, ướt hết cả váy dài. Hạ Lâm đã làm thật, chàng trả cho con bé tất cả, vậy nó sẽ không an yên ở đây, bên cạnh nàng nữa. Cẩm Tú bật khóc, cách thương yêu của mẹ và cha luôn khác nhau, trong mắt cha, cách nuôi dạy tốt nhất là đứng từ xa, nhìn con cái trưởng thành, còn cách nuôi dạy của mẹ lại mềm yếu hơn cả, chỉ muốn cả đời con cái ở trong vòng tay. Chính vì thế bao nhiêu năm nay nàng thà để con giống như một cái xác không hồn còn hơn để nó rời đi, ra bên ngoài kia đối mặt sóng gió, nàng nhớ Hạ Lâm đã từng nói, nàng rồi cũng sẽ đến lúc phải buông tay, thật sự là đến lúc rồi sao? Tiện tay hất một cái, cả ấm trà văng ra, rơi xuống đất.

Cách đó không xa có một người đang cười. Hạ Lâm tất nhiên làm thật, cái ao đó hắn đã động tay vào, nắm nhẹ cây quạt, để nàng và Bạch Ngưng không phát hiện đương nhiên là phải khéo một chút, mấy hôm nay, nô tỳ đều được thay rồi. Nước trong viện cũng cứ đều đều biến thành một loại canh đặc biệt, âm giới có canh mạnh bà khiến người ta mất kí ức, Hạ gia có nước suối luân hồi lấy lại toàn vẹn kí ức, tất nhiên người không có dòng màu thuần của Hạ gia không thể phát hiện nước suối luân hồi với nước bình thường, nước này con gái hắn uống, lâu dần dù không có thần lực cũng có luân hồi phía sau bảo hộ. Luân hồi, đây là huyết mạch duy nhất của họ Hạ, ngươi nhất định phải bảo vệ con bé thật tốt. Lui lại một bước, trông thấy khuôn mặt buồn bã của nàng, từ khi con gái mất, con trai mới ra đời đã bị đưa đi, nàng ấy như điên dại, đôi mắt đờ đẫn, thần trí cũng trở nên loạn, hắn thương xót nàng, đau đớn cho nàng. Bắt nàng xa con, còn nỗi đau nào lớn hơn, khi biết Vy Tuyết còn sống, hắn nhớ, đêm đó nàng như điên như dại chạy đến chỗ Bạch Ngưng cầu xin, khi hắn đến, nàng trên đỉnh núi cao, chỉ chờ nhảy xuống, tóc đều đã cắt đứt đến ngang vai, mái tóc mà nàng gìn giữ như sinh mạng. Nàng nói không thể mất con được nữa, nàng muốn nó ở cạnh bên, cái gì cũng đồng ý, chỉ xin hắn thành toàn. Hắn thực sự bất lực trước nàng, xưa nay có điều gì nàng muốn hắn lại không đồng tình đâu, huống hồ đây là con ruột của họ, người thừa kế duy nhất của Hạ gia, bỏ cả mạng sống Hạ gia cũng nhất định cứu con bé. Bao năm qua hắn cứ nghĩ, thêm một ngày nữa thôi rồi nàng sẽ tỉnh lại, thêm một ngày nữa thôi rồi nàng sẽ không như vậy. Không, sự bao che chỉ khiến nàng mờ mắt hơn, nàng đã không biết thế nào là đúng sai rồi.

......….

Hôm sau tại hoàng cung.

Hoàng hậu xé hết một xấp giấy, xé tiếp một xấp nữa, đi ra ngoài xem tát ao, con bé trở lại thì về cung, tên bù nhìn đó, vẫn cứ làm ngơ trước thái hậu, hắn ta không thể nào có chút chính kiến sao, bà ta vẫn chưa đủ tội để chết chắc? Nghĩ người lại buồn mình, bản thân là đại tộc tiên giới, xuất thân cao quý thế mà bao nhiêu năm nay cứ giúp ké nào Thiên quân lại giết được kẻ đó. Đại tộc phát buồn phiền với vận may của hai kẻ khốn nạn kia.

Ám vệ mặc y phục thuần đen, xuất hiện bên cạnh, ghé vào tai cung nữ, cung nữ đi lên báo lại tin cho hoàng hậu, đôi mắt to dần trở nên có màu sắc, môi nở một nụ cười.

Con bé lại nói được, là cao nhân nào ra tay, nhất định phải thưởng lớn, hoàng hậu đứng dậy bước vào phòng trong, cầm ra một cây trâm, đưa cho thuộc hạ mang đến huyền thiên cung, bản thân ngồi lại, nhìn về phía Hạ phủ.

"Nương nương, công chúa chuyển lời nói là người làm rất tốt. Đợi công chúa hạ thế nhất định sẽ có kế sách chu toàn."

Dương Đại Ngọc gật đầu, chỉ có thể mong chờ công chúa thôi, ngoài người ra không ai có thể đối kháng Thiên hậu nữa rồi, đại tộc lần này dựa cả vào công chúa.

"Thần có một điều muốn nói."

"Nói đi."

"Lần này manh mối đưa về phía Hạ gia, có ai trên đất của họ làm ra chuyện long trời lở đất như thế? Người người nói tiểu thư là con của bệ hạ nên mới bị lạnh nhạt, thật ra bản thân nương nương biết đó là con của gia chủ, người có thể nhất thời đáp ứng tướng quân nhưng không thể để cho gia chủ đời tiếp làm bù nhìn mãi. Lòng nam nhi, chí thiên hạ không tính được bằng lời nữ nhân, xin nương nương bảo trọng chính mình, tiến lùi cân nhắc."

Dương Đại Ngọc cảm thấy mình niệm kinh lâu mờ cả mắt, bản thân đần độn thì cũng thôi đi, lại để Hạ Lâm dùng chút âm mưu này che mắt sao? Hắn đã trở lại vậy thì sự trỗi dậy của Hạ gia cũng đã đến. Hạ Vy Tuyết, chủ nhân của luân hồi, nữ đế tiếp theo của cực bắc sao? Chuyện này nhất định không được cho Vương biết, bằng không hắn dù liều mạng sống cũng phải đưa con bé đi, hiện tại bọn họ vẫn chưa đủ mạnh để đánh nhau chính diện. Thêm vào đó Thiên quân như hổ rình mồi, nhất định phải lấy cẩn trọng làm đầu.

Ra hiệu cho ám vệ lui ra ngoài, bản thân chầm chậm ngồi xuống. Hạ Lâm đã cho ta biết vậy muốn ta đi khuyên Cẩm Tú sao?

"Nương nương bệ hạ cho gọi người."

"Dẹp đi, ta không có rảnh."

Thái giám ngoan ngoãn đi về ngự thư phòng.

Lúc này hoàng đế đang xem tấu chương, hắn có một thói quen là dù có chuyện gì xảy ra cũng phải làm xong việc của hôm đó. Hạ bút xuống nghiên mực, chầm chậm phê lên từng quyển một, cho đến quyển cuối cùng đã là đêm đen. Người nhìn ra phía ngoài thấy trời sao hiển hiện lại nhớ về thảo nguyên năm nào. "Có bao giờ khi nhìn lại ta cảm thấy hối hận không?" Có bao giờ thôi nuối tiếc cho đoạn tình cảm năm đó? Quân vương tốt khác với nam nhân tốt, dưới hắn lê dân trăm họ có cơm ăn, nạn dân có chỗ ở, duy ở dưới hoàng cung hoa lệ này hắn lại phụ hai người, một người hắn yêu còn một người yêu hắn. Nếu có thể chọn lại một lần nữa hắn vẫn không thay đổi quyết định.

"Bệ hạ, nương nương không đến. Người có muốn gặp thái tử không?"

"Trẫm cùng nó vốn không chung đường, giang sơn này không phải của nó. Gặp chỉ khiến lòng thêm mơ mộng."

"Lão thần cảm thấy dù bệ hạ có tính toán vẫn nên để trong lòng, cửu tử đoạt đích là đại kị triều cương. Càng nói đó đều là máu thịt của người sinh ra. Bệ hạ không nghĩ đến bản thân xin hãy nghĩ đến con trẻ một chút, coi như là vì các nương nương hầu hạ người đã lâu."

Thở dài: "Trẫm thấy chúng có lòng riêng, ở trong mắt chúng ngoài cái ngai kia thì không còn gì cả, sách thánh hiền đọc cũng như không."

"Thái hậu dạy dỗ không tử tế, đương nhiên khiến cho hoàng cung ganh tị. Người để cho hoàng hậu nương nương dạy dỗ các hoàng tử đương nhiên chuyện sẽ khác."

"Trong lòng trẫm chỉ có con gái của mình, tất cả đều không cần."

Thái giám lui xuống, bệ hạ đối với Hạ tiểu thư luôn là như thế, có lẽ đó là sự ân hận của một người cha với con của mình. Ông hiểu cũng buồn cho bệ hạ, cuộc đời của người có quá nhiều nỗi đau khổ.