webnovel

Chương 2: Một phép màu giữa ban ngày (1)

Thực lòng mà nói, cũng không hẳn là tôi đã quên béng cái file đó đi, mà chỉ đơn giản nghĩ có thể là một cái file nhảm ruồi nào đó mà tôi không cần thiết phải bận tâm quá nhiều. Chỉ đơn giản là sau khi quét bảo mật cho điện thoại xong thì nó cũng được nhận định là vô hại.

Tôi cũng không phải là người hay lượn lờ mấy trang web kì quái như vậy. Chỉ là ngay từ đầu, tôi đã quen với việc cô đơn một mình, nên bắt đầu sở thích đọc tiểu thuyết, để....

" Không trở nên CÔ ĐƠN nữa.... "

Những người khác có thể hiểu cô đơn là không có người yêu, nhưng đối với tôi cô đơn có lẽ còn xa xỉ hơn thế nhiều....

Tôi thậm chí còn chẳng thể có lấy một người bạn cho riêng mình.

Lũ con trai không chơi game thì cũng là bóng đá

Lũ con gái không trang điểm thì cũng là idol, diễn viên

Và tôi, một đứa chỉ biết sống qua ngày giữa những trang sách, nó có thể là sách giáo khoa, sách bài tập, sách tham khảo khô khan cứng nhắc, hay những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng hoặc những câu chuyện đời thường,... Tất cả những điều đó đã giúp tôi vượt qua cuộc sống buồn tẻ này của mình một cách an toàn và vui vẻ suốt 18 năm nay.

Và để chuẩn bị cho cuộc chiến đại học sắp tới, tôi gần như đã cắt đứt với cả thế giới bên ngoài....

Như thường lệ, tôi vẫn học và làm việc một cách bình thường như bao ngày khác, và tôi vẫn đang vui vẻ khi nghĩ đến số tiền tiết kiệm của tôi để mua cuốn tiểu thuyết mà tôi vẫn luôn ước ao suốt 6 tháng trời...

Dĩ nhiên chuyện này là bí mật. Tôi cũng chẳng dám tưởng tượng bố mẹ sẽ điên lên như thế nào nếu tôi làm ngay vào cái lúc nước sôi lửa bỏng này...

Và ngay vào lúc đó, điện thoại tôi tối sầm lại.

Tôi gần như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, khi nó chỉ vừa mới bảo hành 3 ngày trước.

Và ngay sau đó, một hộp thoại hiện lên

"Hãy nói lên điều ước của bạn"

Gì cơ???

Đùa à???

Lúc đó tôi đã nghĩ "Thằng nào hack máy bố mày?" và chuẩn bị nổi khùng lên

TING.

"Hãy yên tâm. Điện thoại của bạn vẫn được an toàn."

Hả?

Cái này...đọc suy nghĩ của người khác à? Hay là tên điên hack máy mình đang trêu đùa mình?

Hay...

Lúc đó tôi cũng không dám nghĩ ngợi gì. Nhìn qua gương của của hàng, Vẫn là khuôn mặt của mình. Nhìn xung quanh, vẫn là nơi mình đang ở,... Ừm...

Ít nhất thì vẫn chưa phải là tiểu thuyết viễn tưởng. Nhưng bây giờ, tôi đang do dự vì tôi đang nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn. Và lúc này tôi bất chợt nghĩ về cái file kì quái mà tôi đã tải 3 ngày trước..

"Này". Tôi nói

Không có phản hồi.

"Cậu là ai?" Tôi hỏi

TING.

" Hiện tại cậu vẫn chưa đủ thẩm quyền để nhận câu trả lời"

Đúng như tôi dự đoán. Cái file kì quái kia chính là một cái dạng mà trong mấy cuốn tiểu thuyết fantasy xuyên không người ta hay gọi là "ngón tay vàng của nhân vật chính"

HỆ THỐNG.

Tôi hỏi "Cậu xuất hiện trong máy tôi vào khi nào? Với tư cách là chủ nhân của nó, tôi nghĩ mình có đủ thẩm quyền để nhận được câu trả lời rồi đấy?"

Và nó đã trả lời lại một cách chính xác "3 ngày trước"

Không sai. Và bây giờ tôi đã có được cái gọi là "Ngón tay vàng của nhân vật chính"

"Cậu có thể làm được gì?"-Tôi đã hỏi thẳng khả năng của nó và bỏ qua mục đích, vì tôi biết kiểu gì nó cũng sẽ không trả lời.

"Như câu nói ban đầu tôi nói với cậu. Có thể thực hiện ước muốn của cậu"

"Đừng đùa. Tôi đã đủ 18 tuổi và tôi đã có nhận thức của riêng mình. Tôi biết mỗi ước muốn trong cuộc sống này đều cần phải trả bằng một cái giá tương xứng. Nói đi, cậu muốn tôi làm gì?"

"..."

Có vẻ như nó biết tôi không dễ bị lừa

Bỗng nhiên một hộp thoại xuất hiện ngay trước mắt tôi, cũng giống như mấy cuốn tiểu thuyết khác, có vẻ như cái hộp thoại này chỉ mình tôi có thể nhìn thấy được.

=Hệ thống đã gửi cho bạn một tin nhắn. Bạn sẽ chấp nhận điều đó hay không?=

=Có/Không=

Và chính hộp thoại này đã khiến tôi có một ý tưởng.

Tôi nhấn vào nút 'Không'.

Và quả thực, chuyện sau đó đã làm tôi ngạc nhiên.