[Mark'AOV]
Tôi đứng nhìn bạn tôi châm thuốc. Nó không nói gì cứ, cứ đứng đó hút thuốc. Khuôn mặt đẹp trai đó không thèm nhìn vào tôi mà chỉ nhìn thẳng về phía trước.
"Này…" Nó đưa cho tôi một điếc thuốc, tôi cầm lấy rồi đưa lên miệng.
"Tại sao mày bảo tao ra đây?" Tôi hỏi.
"Tao có chuyện muốn hỏi mày." Nó đáp rồi lại đưa điếu thuốc vào miệng. "Thật sự như những gì tao nghĩ không?"
"À…Ừ…" Tôi không hề phủ nhận mà chỉ nhìn xuống đất vì bây giờ tôi thật sự không dám nhìn nó.
James đã cảnh báo tôi về chuyện này trước đây. Sau đó nó đã hỏi đấy là ai và tôi chỉ trả lời là một người bạn. Bây giờ thì mọi chuyện đã đi quá xa và tôi đã chìm sâu trong đó.
"Mày thích anh ấy à?"
"Ừ."
"Anh ấy có thích mày không?"
"Tao không biết nữa."
"Ôi chuyện này tuyệt nhờ. Anh ta thậm chí còn không biết mày thích anh ta?" James bực mình lên tiếng quya lại nhìn tôi.
"Ý tao là, anh ấy sẽ biết thôi." Tôi đáp lại. P'Vee có biết không? Chỉ cần một cái nhìn trong vòng vài phút là đã có thể nhận ra rồi. Tôi đã nhìn anh ấy rất lâu, anh ấy có biết không? Về mối quan hệ của chúng tôi, nó vẫn chưa rõ ràng nhưng cảm xúc của tôi hoàn toàn rõ ràng.
"Chết tiệt, đây đúng là cái chuyện vớ vẩn." James nói, nó ném điếu thuốc xuống và dùng mũi chân dập tắt thuốc. "Mày có thể dừng lại không?" Nó hỏi.
"Tao đã cố gắng nhưng tao không thể." Tôi khẽ thở dài rồi nhìn nó.
"Tao không muốn nhìn mày đau thêm một lần nữa." Nó trả lời rồi lướt qua tôi.
Tôi đã bị tổn thương vì những chuyện như thế này thường xuyên. Chuyện t���i tệ này đã xảy ra lúc tôi còn học trung học, đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Lúc ấy tôi vẫn đang học cấp 3 còn bạn trai của tôi đang học đại học năm nhất. Chúng tôi rất yêu nhau. Mọi thứ đều ổn, ít nhất tôi nghĩ vậy. Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi sau khi anh ấy vào đại học. Cuối cùng, chúng tôi chia tay, lý do của anh ấy là anh ấy phải học quá nhiều còn tôi thì quá trẻ. Không lâu sau…tôi thấy anh ấy đi với một sinh viên đại học khác. Anh ấy cũng chính là một trong những lý do tôi quyết định học xa.
Tôi ngừng suy nghĩ về những chuyện cũ, chuyển sự chú ý của mình qua điếu thuốc sắp cháy hết. Tôi nghiền nát nó và ném nó vào thùng rác. Tôi giật mình khi chuông điện thoại vang lên. Tôi lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Vee Vivis: Mày đang ở cùng bạn à?
Mark Masa: Em ở một mình.
Vee Vivis: Quay lại đi.
Vee Vivis: Tao lo lắng.
Tôi mỉm cười khi nhìn thấy dòng tin nhắn mới nhất, tôi mỉm cười như thể chủ nhân của tin nhắn sẽ nhìn thấy vậy, tôi nhắn lại tôi sẽ trở lại ngay bây giờ rồi cất điện thoại đi. Tôi thở dài một tiếng. Nếu mọi chuyện xảy ra giống như trước thì có lẽ nó cũng không đau lắm.
Nhưng đã quá muộn rồi, tôi đã chọn P'Vee từ lâu rồi.
Tôi bước vào trong, mọi người vẫn ở đó nhưng không thấy P'Dean và P'Lee đâu, tôi cũng không hỏi gì. Đi đến và ngồi cạnh P'Vee như trước, anh ấy nhìn tôi sau đó liền quay sang chỗ khác.
"Tao đã bảo là có gì đó mà." Tôi nghe thấy tiếng của P'Kla, anh ấy nhìn P'Vee rồi lại nhìn tôi.
"Mày nên dùng não để suy nghĩ về những chuyện khác thay vì cứ đi lo lắng chuyện của người khác thế này." P'Vee rồi quay đi. Bạn anh ấy cứ nhìn chằm chằm rồi nở một nụ cười.
"Thật sự đáng suy nghĩ về chuyện của người khác mà P'." James nói.
"À ờ…chúng mày ra ngoài nói gì với nhau đấy?" P'Pin hỏi James.
"Nếu nói cho mày biết, thì sao chúng nó phải ra ngoài?" P'Yoo nói với P'Pin
"Ờ nhờ…" Anh ấy dừng lại một chút như đang suy nghĩ gì đó. Tôi cảm nhận được P'Pin đang nhìn tôi nhưng tôi không nhìn lại. Tôi ngước nhìn thằng bạn đang lết xác về của mình.
"Về chưa? Say rồi." James hỏi tôi sau đó chỉ vào Wind.
"Mày về trước đi, tao ở lại một lát nữa." Tôi đáp.
"Mark…" Giọng nói trầm thấp của nó vang lên, tôi chỉ nhướn mày như muốn nói rằng tôi ổn.
"Mày làm như thể nó là vợ mày ý. Tao chắc chắn nó có thể tự về nhà." Pete nói với James.
"Tao chỉ quan tâm đến nó thôi." James nói.
"Tao biết rồi mà." Tôi nói rồi mỉm cười lại với bạn tôi. Tôi biết nó không hài lòng về chuyện này nhưng có vẻ như nó quên rằng không chỉ có một vài người ở đây.
"Mark, đừng cười như thế. Anh đang rung động một cách nghiêm túc đấy." P'Nuea nói rồi đặt tay lên ngực mình.
"Ao…Mặt em như vậy thật sự dễ thương đấy Mark."
"Em có thể là chồng của anh bây giờ vì em đã bỏ thằng Bar rồi mà." Tôi mỉm cười ngại ngùng trước những lời của P'Kla nhưng tôi không đáp lại vì bây giờ tôi cảm thấy ngại ngùng. Tôi hiếm khi làm khuôn mặt thế này cho bất cứ ai nhìn trừ những người bạn thân của tôi. P'Vee cũng chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy. Nghĩ đến P'Vee, tôi quay sang nhìn người bên cạnh.
Bang! P'Vee đập mạnh chiếc ly của mình xuống, khiến mấy người bạn của anh ấy đang trêu chọc tôi ngay lập tức trở nên im lặng. Anh ấy nhìn tôi đầy giận dữ rồi đứng dậy lấy áo khoác và rời đi.
"Tao về đây." Tiếng anh ấy vang lên trong bầu không khí đầy im lặng. Mọi người đều nhìn anh ấy, bao gồm cả tôi.
"Mày đi đâu? Nếu mày đi sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc dễ thương của Mark đấy. Thật đáng tiếc."
"Nó muốn đi đâu, làm gì và đi với ai đều không phải là chuyện của tao." Anh ấy nói rồi bước đi. Mọi người đều nhìn anh rời đi, tất cả đều cảm thấy hoang mang thực sự. Tôi chỉ ngồi đó cắn môi.
"Đi theo đi." P'Yiwa thì thầm với tôi. Toi do dự một chút. Anh ấy thậm chí có muốn tôi đi sau anh ấy không? Với cả câu nói của anh ấy vừa rồi như thể phủ nhận chúng tôi không có gì với nhau vậy.
"Em…"
"Mark…Mày có đi với tao không đây?" James hỏi lại.
"Đi đi." P'Yiwa nói rồi đẩy vai tôi. "Nó chỉ đang hờn dỗi thôi."
"Tao đi ngay đây." Tôi nói với bạn ngay sau khi P'Yiwa nói xong với tôi.
Tôi đã đi với James ra ngoài nhưng tôi không ngồi xe của nó. Tôi đang tìm kiếm người vừa mới đi ra khỏi quán trước đó. Anh ấy vừa mới ra mà, sao anh ấy có thể đi nhanh như vậy?
"Chuyện gì….Tao và nó không là gì cả, vừa nãy nó vừa đi về cùng với người khác rồi." Tôi quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi nhìn thấy bờ vai rộng mà tôi thích đang đứng cách đó không xa. Anh ấy đứng ở bên cạnh chiếc xe máy, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại.
"Chuyện gì? Chết tiệt, ngay cả khi tao vẫn ngồi đây, nó đã đi với người khác rồi." Tôi cau mày khi nghe anh ấy nói. Có phải họ đang nói về tôi không? Không phải là tôi suy nghĩ nhiều nhưng trong khoảng thời gian này P'Vee chỉ để ý đến tôi. Tôi không dám nghĩ rằng anh ấy đang ghen mặc dù anh ấy đã từng nói như vậy nhưng đó là lúc anh ấy yếu đuối.
"Không phải Kla… chết tiệt! Mày có hiểu tao nói gì không? Mark chỉ là một đứa trẻ, còn Nuea thì nó chỉ muốn thay đổi không khí."
"Ai là đứa trẻ?" Tôi đã cố gắng nói nhỏ nhưng do giọng tôi đã khàn vì uống rượu nên khi tôi nói nó vẫn phát ra tiếng đủ để nghe được. Tôi đã uống rất nhiều nhưng không nhiều bằng P'Vee.
"…Cứ thế đã." P'Vee quay lại nhìn tôi trước cúp điện thoại. Đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn tôi chằm chằm. Nếu như đó là người khác, tôi sẽ cố gắng hoà giải nhưng đây là P'Vee cái tên to như trâu này, chuyện còn phải ph�� thuộc vào anh ấy, người vừa mới hờn dỗi vô cớ.
"Anh đi về mà?" Tôi hỏi vì tôi không nhận được câu trở lại của anh ấy. Anh ấy đưa điếu thuốc lên hút rồi nhả ra một làn khói trắng.
"Mày cũng đi về à?" Anh ấy không trả lời mà hỏi ngược lại tôi.
"Ừm…."
"Tại sao mày lại làm vẻ mặt như vậy? Tại sao mày còn bận tâm đi ra ngoài làm gì?" Tôi trợn mắt nhìn vào người đang đứng trước mặt. Mặc dù ánh mắt của anh ấy có chút mơ hồ do uống rượu nhưng mặt anh ấy không hề đỏ.
"Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Gì!"
"P'Vee…." Tôi khẽ lên tiếng. "Nói chuyện với nhau chút đi."
"Nếu mày muốn nói chuyện thì đi mà nói với Nuea hoặc James ý." Anh ấy nói rồi hất đầu về phía quán bar.
"Đừng có trẻ con như vậy."
"Ờ! Tao trẻ con, mày nghĩ là mày trư��ng thành rồi à? Mày đi và cười với James, ánh mắt của mày, hành động dễ thương. Tao ước có một con dao để rạch cái mặt chết tiệt kia." Tôi nhướn mày khi nghe anh ấy nói. Giọng anh thật sự mang theo tức giận và sự không hài lòng.
"Tại sao anh muốn rạch mặt em."
"Tao không muốn rạch mặt mày, tao sẽ cắt cái mặt chết tiệt của chúng nó." Anh chàng đẹp trai nói rồi đẩy tôi lại.
"Có chuyện gì với anh vậy hả?"
"Thế đã có chuyện gì với mày? Mày đã bao giờ nhìn tao như vậy chưa?" Anh ấy hỏi rồi quay lại, điều ấy làm cho tôi phải bật cười.
"Anh dỗi vì cái này à?" Tôi bước lại gần anh.
"Tao không hờn dỗi. Là do mày ý." Anh ấy nói rồi quay sang chỗ khác.
"P'Vee…." Tôi chọc chọc anh. "P'Vee." Anh ấy từ từ quay lại nhìn tôi. Tôi bật cười thật to với anh, khi tôi cười lớn mắt tôi sẽ cong lên và trông giống như tôi đang nhắm mắt lại vậy. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi tai khẽ đỏ lên của P'Vee.
"Đứa nhóc chết tiệt….." Anh ấy nói rồi nhẹ nhàng đẩy đầu tôi ra. Tâm trạng của anh ấy thật đúng là khó hiểu. Đối với nhiều người, rượu không hề giúp ích được gì, càng uống nhiều thì càng hay mở miệng nói những lời ngu ngốc.
"Anh đã hết tức giận chưa? Em sắp rách miệng rồi đấy"
"Mày đang cố làm lành với tao à?"
"Em đã làm đến thế này, anh nghĩ là em mời anh đi ăn à?" Tôi hỏi.
"Ao…Phiền thật đấy, tao không có giận." Tôi nói nhẹ nhàng. Tôi nhướn mày nhìn anh. "Tao ghen."Anh khẽ nói nhưng tôi có thể nghe được rất rõ ràng, giống như tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim tôi lúc này.
"Có thật không?" Tôi ngước nhìn anh.
"Mặc dù tao chưa rõ ràng, dù mày chưa thể tin tưởng tao nhưng tao không thể có tính chiếm hữu sao? Tao đã nói với mày là tao ghen mà." Anh nói, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh. "Chúng ta dù chưa rõ ràng nhưng mày là của tao…" Anh nói rồi tiếng lại gần hơn. Tay anh chạm má tôi rồi những ngón tay của anh khẽ vẽ lại những đường nét trên khuôn mặt tôi. "Tất cả đây không phải của tao à?" Anh ấy tiến đến, thì thầm ngay bên môi tôi.
"P'Vee….Tránh ra đi." Tôi nói và đẩy anh ra. Bàn tay đang chạm má tôi rơi xuống vai tôi, kéo tôi lại bên cạnh anh. Tay kia của anh cầm điện thoại lên, chụp ảnh hai chúng tôi. Tôi chỉ có thể làm một khuôn mặt ngơ ngác. Trời tối dần và bạn khó có thể nhận ra ai là người trong ảnh hay họ đang làm gì.
"Đừng bao giờ làm khuôn mặt đó cho bất cứ ai nhìn thấy. Nó chỉ được dành cho tao…" Anh ấy quay lại nhìn tôi, miệng anh kề sát tai của tôi. Tôi cảm nhận được một vết cắn nhẹ nơi dái tai khiến tôi cảm thấy nóng lên. Tôi thậm chí không dám nhìn P'Vee. Trái tim tôi đang đập điên cuồng khi mũi anh ấy khẽ sượt qua má tôi. Rồi anh ấy bước đi, được vài bước anh ấy quay trở lại mỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt. Anh ấy rời đi, để lại tôi đang ngốc lăng ở đó.
Tôi đã bao giờ gặp những điều như thế này trước đây chưa? Tại sao tôi lại trở nên yếu đuối như vậy?
Sau đó tôi trở lại trong căn phòng yên tĩnh của mình. Trong đầu tôi, chỉ có từ "tao ghen" mà anh ấy nói, nó lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi đang phát điên…ghen, ghen. Có thể còn chưa rõ ràng nhưng anh ấy cũng muốn chăm sóc tôi. Thành thật mà nói, chàng trai này đã làm cho trái tim tôi đập mạnh. Liệu sau này tôi có thể tự kiềm chế không?
Rrrr ~
"Gì?" Đó là James. Chúng tôi chỉ mới chia tay nhau cách đây không lâu, sao nó lại gọi điện?
[Mày đã về ký túc xá chưa?]
"Mày thật sự chỉ gọi cho tao để hỏi chuyện này?"
[Ờ, tao đã thấy mày chạy theo đàn ông và tao nghĩ mày sẽ không về.]
"Nghe mày nói kìa, tao đã đuổi theo ai chứ?"
[Ai đưa mày về nhà, đàn anh à?]
"Pete." tôi trả lời.
[Tao nhìn thấy nó đang ở một quán khác.] Tôi cau mày trước lời của bạn mình.
"Mày nhìn thấy à?"
[Ờ, có thời gian thì tập mà uống rượu đi, đừng có chạy đi dụ dỗ người khác.]
"Khốn kiếp!"
[Tại sao lại chửi nó? Đó là sự thật, trước đây thì nó đi săn nhưng bây giờ mày là người bị săn rồi.] Tôi có thể nghe thấy tiếng của Wind ở bên đó.
"Mẹ mày, mày bị làm sao đấy?"
[Ờ tụi tao là lũ khốn nên mới không làm chồng mày được. Nếu biết mày có thể lấy chồng, một người nào đó đã đến và đưa mày đi lâu rồi Mark.] Tôi không thể nào không bật cười khi nghe cái giọng của thằng Wind.
"Oh….vậy ai là chồng tao?"
[Tao!]
[Chết tiệt, đi tắm đi đồ chết tiệt.] Tôi cười khi nghe chúng nó chửi nhau.
"Vậy là mày vẫn còn sống?" Tôi gọi James.
[Ờ!]
"Tại sao lại tức giận như vậy? Nó chỉ nói nó muốn tao thôi mà." Tôi cười. Thật ra, điều đó thật buồn cười vì tôi biết việc James có suy nghĩ thế nào với Wind, chúng tôi không giấu nhau bất cứ điều gì, trừ bỏ chuyện lần này nhưng cuối cùng vẫn bị nó bắt được.
[Khốn kiếp! Đi mà gặp chồng mày đi.] Nó nói rồi cúp máy luôn, làm t��i cười đau cả bụng.
Nếu là trước đây, tôi sẽ cảm thấy hơi tức giận nếu ai đó gọi tôi là vợ nhưng bây giờ tôi không còn cảm thấy thế nữa. Đối với một người luôn là người ở trên, thừa nhận việc đó đúng là khó khăn nhưng vì là P'Vee, nên tôi có thể chấp nhận được.
Tôi cầm chiếc điện thoại mà mình vừa mới đặt xuống lên. Mở Facebook xem cập nhật của mọi người. Tôi không có ý định xem bài đăng của người ấy, tôi thực sự đã cố gắng nhưng vì nó vẫn cứ hiện lên nên tôi không thể làm gì khác.
pVnn
45 phút
Tôi có tính chiếm hữu, ngay cả khi mọi thứ chưa rõ ràng.
986 lượt thích 42 bình luận
Yiwaa: Đúng là ngang bướng.
Chú chim bồ câu to lớn: Chúng mày là cái đ** gì đấy….Là thế nào?
pVnn: Bạn bè.
Dean là gì? Là Dean: Thật sao? Chia tay với vợ cũ để ở bên Yiwa.
Yiwaa: Này nhìn cho kĩ đi, người trong ảnh không phải tao.
Pandora: Ai!
Dusiliny học kỹ thuật: Tao nghĩ là con trai nếu mà nhìn vào chiều cao cùng hình dáng.
Pond Pawee: Có thể là Dee @DD không phải là đấm.
DD không phải là đấm: Đó là tao
U unun: Vớ vẩn!
Dusiliny học kỹ thuật: Bỏ cũ để đến với mới phải không?
Me ra: Ai vậy?
V fan: Đó là ai vậy P'Vee huhu.
pVnn: Đàn em.
Tonkla: Bạn tao là người nổi tiếng.
Tôi tiếp tục tải thêm bình luận, có rất nhiều. Một phần thì nói tốt, một phần thì nói xấu. Một số người nghĩ rằng bây giờ P'Vee thích đàn ông. Anh ấy chưa từng nói gì về điều đó. Nếu có ai đó hỏi tôi, tôi sẽ thừa nhận là tôi thích con trai, không phải là các cô gái. Nhưng tôi hiểu tại sao anh không nói ra điều đó, anh ấy chưa bao giờ ở bên một người đàn ông. Thật khó để nói với người khác, đặc biệt là trước đây anh còn từng có bạn gái, vì vậy chắc hẳn mọi người sẽ hỏi sao anh có thể thay đổi như thế. Họ sẽ nghĩ rằng anh luôn say mê các chàng trai.
Tôi muốn gọi anh ấy và mắng anh ấy vì chuyện này. Anh ấy là Moon của trường, dù gần đây cũng có rất nhiều Moon nhưng anh ấy vẫn nổi tiếng, vì thế nên mọi người sẽ quan tâm.
Khi nghĩ về cảm xúc của mình, tôi thực sự hạnh phúc. Đây là bức ảnh đôi đầu tiên của chúng tôi. Mặc dù không ai nhận ra nhưng tôi biết đó là chúng tôi và tôi cũng quan tâm đến anh ấy.
Rrrr ~
Tôi quay lại nhìn vào chiếc điện thoại được đặt bên cạnh đầu mình. Màn hình hiển thị tên của người mà tôi hiện đang nghĩ đến. Miệng tôi tự động mỉm cười khi cuộc gọi bị ngắt kết nối, anh ấy đã gọi lại.
"Cái gì��." Tôi nhận điện thoại, vẫn nghĩ về chuyện của chúng tôi lúc ở gần quán bar.
[Chúng ta có thể call video không?] Anh ấy hỏi.
"Anh bị cái gì đấy?"
[Nhanh lên đi.] Oh…anh ấy là người xin trước, vậy xem xem bây giờ anh ấy đang nói gì với tôi này? Tôi bấm nút call video và người kia chấp nhận. Anh ấy đâu? Tôi chỉ nhìn thấy mỗi màn hình đen sì.
"P'Vee…" Tôi gọi, rồi đột nhiên khuôn mặt đẹp trai của anh ấy xuất hiện trên màn hình.
[Ừ.] Anh ấy trả lời sau khi tôi gọi anh ấy. Mắt anh ấy vẫn đỏ vì uống rượu.
"Sao anh không ngủ? Gọi làm gì?"
[Tao không thể gọi à?]
"Ao…Anh say rồi mà." Anh ấy dịch người gối đầu lên gối. Bây giờ đã muộn rồi, là khoảng thời gian nên đi ngủ.
[Tao…]
"Gì?" Tôi nhớn mày nhìn anh, nhưng anh không nói gì nữa.
[Vee! Mày mày đăng hình với ai đấy?] Tôi nhìn vào màn hình khi P'Vee quay đầu về phía cửa. Tôi biết giọng nói đó chính là P'Yu.
[Chuyện của mày à?] Anh trả lời.
[Này, mày đang nói chuyện với ai?] Tôi cau mày khi màn hình bị chuyển. Ngay sau đó khuôn mặt của P'Yu xuất hiện thay vì P'Vee.
[Mày đã bố tao à?] P'Vee đang cố lấy lại điện thoại nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là bức tường trong phòng ngủ của anh.
[Nếu mày….] Ngón tay của P'Yu chỉ vào màn hình điện thoại rồi tiếp tục nói. [Không yêu hay thích, hay muốn chăm sóc em ấy thì đừng gọi cho em ấy và cho em ấy hy vọng.] Sau đó mọi thứ đều trở nên im lặng, ngoại trừ tiếng P'Yu rời đi.
[Mày vẫn còn ở đó à?] Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng anh.
"Vẫn ở đây."
[Nó nghĩ quá nhiều.] P'Vee càu nhàu rồi cầm điện thoại lên để tôi có thể thấy anh, khiến tôi mỉm cười.
"Anh thực sự thích cho người ta hy vọng."
[Ao…Sao mày lại mắng tao như vậy?]
"Không, chí cần như thế này thôi, em cũng cảm thấy tốt rồi." Tôi đáp lại.
[Có thật không? Mày không cảm thấy tồi tệ à? Sao mày lại cảm thấy tốt?] P'Vee hỏi rồi nhìn vào mắt tôi. Tôi không biết có phải do say không nhưng bây giờ đôi mắt của anh rất sáng.
"Ừm! Em thích bởi vì anh cho em hy vọng." Và vì đó là anh.
[Hả? Vậy mày thích tao hơn Bar?] Đàn anh nhướn mày hỏi tôi, trước khi lấy chăn và kéo nó lên.
"Em thích …" Tôi nhẹ nhàng đáp lại bằng một nụ cười, đôi mắt anh nhìn tôi, khoé miệng anh giương lên thành một nụ cười.
[Mày thích tao cho mày hy vọng à?] Anh ấy hỏi lại rồi cười thật lớn. Tôi thở sâu, nhìn vào mắt anh, trước khi nói lại với người cũng đang nhìn tôi lúc này.
"Em thích đàn anh…"
[Vee'AOV]
Tôi bước vào trường đại học với những cảm giác khác lạ. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình và cũng có thể cảm nhận được chính mình đang cười khúc khích. Tôi nghĩ chuyện này là hoàn toàn tự nhiên sau khi được tỏ tình. Không phải là tôi chưa từng trải qua cảm giác này, cũng không phải là tôi không biết. Tôi đã từng được tỏ tình mỗi ngày. Tôi cũng biết Mark đã nghĩ về tôi nhiều hơn mức đàn anh – đàn em trong một thời gian dài, những cảm xúc ấy tôi có thể cảm nhận được, tôi không ngu ngốc.
Cả đêm qua tôi gần như không ngủ được sau khi nghe được lời tỏ tình nhẹ nhàng ấy từ Mark. Tất cả những gì tôi có thể làm đó là nhìn nó, tôi không biết phải nói gì, tôi thật sự bị sốc. Muốn hỏi xem tôi có hạnh phúc không? Tôi hạnh phúc. Hỏi tôi có ngạc nhiên không? Ngạc nhiên. Nó thường không biểu hiện cảm xúc của mình bằng lời nói nên có phải là do nó say rượu không? Tôi chắc là tôi say hơn nó. Tôi thật sự đã nhớ đến giọng nói hơi khàn và những vệt đỏ trên khuôn mặt đẹp trai của nó, đó một điều gì đó rất đáng nhớ.
"Đợi chút, sao bố Vee hôm nay lại cười đẹp trai như vậy?" Tôi ngay lập tức khép miệng vào khi nghe những lời trêu chọc từ bạn bè. Có phải tôi đã biểu hiện quá nhiều trên mặt không?
"Khuôn mặt vui vẻ sau khi đăng một status ghen tuông đêm qua."
"Ghen cái gì? Chỉ là anh em thôi."
"Ao…Ghen với lo lắng như thế? Mà chỉ là anh em thôi." Kla nhìn tôi rồi quay lại cười đùa với lũ kia, tôi chỉ biết thở dài một cách yếu ớt. Tôi thật sự không muốn nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra nếu bạn bè tôi biết sự thật.
"Đây là cuộc họp thường niên, không định họp à?" Tôi hỏi và đặt túi của mình xuống bàn sau đó ngồi xuống.
Hôm nay là cuộc họp thường niên của chúng tôi để bàn về chuyện liên quan đến chuyện trao bánh răng sau khi học kỳ kết thúc. Năm nay chúng tôi sẽ đi xa một chút, đi biển Koh Samet. Nói về biển, khuôn mặt của tôi vẫn rất bình tĩnh nhưng khi nói về những đứa trẻ năm nhất, tôi vừa nói vừa mỉm cười. Trong đầu tôi chỉ lởn vởn suy nghĩ về chuyện nó thích bơi.
Koh Samet là một hòn đảo nhỏ xinh ở phía Đông Nam Thái Lan, nằm trên trục đường từ Pattaya đi đảo Koh Chang. Được biết đến là nơi nghỉ ngơi, tránh xa ồn ào của thành phố. Cho dù đa phần hòn đảo là khu công viên quốc gia được bảo tồn với những quy định khắt khe nhưng vẫn còn những khu vực giúp khách du lịch có được những trải nghiệm khó quên. Một trong những điều ấn tượng nhất là những bãi biển cát trắng tinh và nhiều hoạt động hữu ích. Tắm nắng vào ban ngày, tận hưởng cuộc sống sôi nổi ban đêm là những điều đừng quên trải nghiệm ở đây
"Tại sao lại cười khi nói về đàn em vậy P'Vee." Yiwa ngồi ở đối diện trêu chọc tôi. Tôi nhìn nó bằng một ánh mắt cảnh cáo. Không biết nó đã nói cái gì chưa. Nhưng khi nhìn những khuôn mặt ngu ngơ của mấy người còn lại, tôi nghĩ Yiwa chưa nói gì.
Mặc dù nó rất thông minh khi nhìn nhận mọi chuyện và cũng giỏi trong việc thu thập tin tức, nhưng nó chỉ im lặng.
"Tao nhắc tới lúc nào?" Tôi đáp lại một cách hời hợt. Cố gắng giữ bình tĩnh dù trái tim tôi đang đập rất mạnh, tôi không biết phải làm gì.
"Có phải nó vừa nói chuyện của mấy đứa nhóc không?" Pound quay lại và hỏi Yiwa.
"Tao nghĩ là nó tự biết, ai u…."
"Cái gì? Biết cái gì?" Tôi hỏi chúng nó.
"Với đàn em…"
"Nè! Tất cả đều ở đây hả!" Giọng nói của Pin vang lên, phá vỡ bầu không khí hiện tại.
Chúng tôi nhìn những người mới đến, Pound gật đầu chào họ rồi bảo chúng tôi đi ra ngoài gặp họ một chút.
Tôi khẽ mỉm cười với Kla, nó đang tức giận vì không ai thèm nghe nó nói. Khi một người bạn muốn buôn chuyện về bạn và thất bại, cảm giác này thật sự tuyệt đó.
Tôi đứng đó nghe Pound và các đàn anh khác nói chuyện với đàn em, tất cả chúng nó đều im lặng lắng nghe lịch trình, ngày khởi hành và các hoạt động khác. Không có nhiều điều thắc mắc vì cơ bản mọi người đều đã biết.
"Mắt qua mày lại…."
"Hey hey liếc mắt đưa tình kìa." Tôi quay lại nhìn hai người bên cạnh, đảo mắt. Tôi đang cố gắng để không lộ ra vẻ lúng túng trong cuộc họp nhưng hai đứa chúng nó thật sự làm tôi cảm thấy thật khó khăn.
"Đi đi." Tôi nói rồi cố gắng đuổi chúng nó đi chỗ khác.
"Ô hô! Bọn tao đi đây, cứ thể hiện đi bạn của tao ơi." Kla trêu chọc.
"Trước mặt đàn em, mày phải nghiêm túc đúng không?"
"Yiwa…" Tôi nói nhỏ.
"Rõ ràng chưa, có thật sự là người này không?" Kla vỗ vai tôi.
"Người nào?"
"Giả vờ ghê thật đó, lời nói với hành động không nhất quán, cẩn thận đó…tốt hơn là nên coi chừng cho tốt nếu không bạn mày sẽ cướp Mark đi." Yiwa nói rồi nhìn về phía Nuea.
Tối qua không phải đã rõ rồi sao? Mark đã nói là nó có người thích và cũng đã nói với Nuea rồi. Thằng bạn chết tiệt….tôi không muốn phải chửi nó đâu. Nhưng mà nó tự làm tự chịu. Vì thế nên tôi cũng không cần phải nghĩ cách đối phó với nó làm gì. Tôi không hứng thú với sự chế giễu từ Kla và Yiwa hay cả sự hài lòng của chúng nó khi tôi không thể nói gì. Nếu tôi có thể tìm cách ở bên cạnh nó, thì sẽ ngọt ngào hơn cả Tossara.
Tôi từ từ bước gần chỗ đàn em và bạn tôi đang đứng. Hai người đó thậm chí còn không biết tôi đang đứng gần vì mọi người đang di chuyển quá nhiều. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt của đàn em còn bạn tôi thì nở một nụ cười đầy ngọt ngào. Nhiều người cũng đang nhìn hai đứa nó bởi vì hầu hết mọi người đều biết Nuea có ý thế nào với Mark…
"Ơ, P'Vee! Xin chào." Giọng nói vui vẻ của Khamphan là thứ ngăn bước chân tôi lại, tôi đứng đó nhìn hai người họ. Mark và Nuea cũng quay lại nhìn tôi, bạn thân của tôi thì nhướn máy, còn đứa nhóc kia…nó quay mặt đi.
"Ờm…xin chào." Tôi đáp lại và khẽ cười một chút.
"Tại sao mày lại ở đây? Tìm bạn mày à?" Nuea nói, đi ngang qua Mark rồi đến chỗ tôi.
"Tao không đến tìm mày." Tôi trả lời. Nuea nhíu mày nhìn tôi, tôi vẫn đang nhìn nó.
"Thế mày đến tìm ai?"
"Đến tìm đàn em…" Tôi đáp lại.
"Đàn em của mày á? À….Pam, Lan hả?" Nuea nhướn mày hỏi lại rồi nhìn về phía đàn em cùng mã số của tôi. Những đứa nhóc đó tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng nó cho đến ngày hôm nay.
"Ờ…" Tôi đáp lại bạn mình một cách giận dữ, chuẩn bị quay người rời đi. Trước khi tôi rời đi, tôi thấy một nụ cười ngộ nghĩnh đáng yêu t��� đứa nhóc chỉ mới đêm qua vừa nói với tôi là nó thích tôi, ngay khi nhìn thấy tôi, nó nhanh chóng ngừng cười rồi quay mặt sang chỗ khác.
Ơ….Tôi nhớ là nó bảo nó ổn mà?
Tôi đã nghĩ đến chuyện có nên công khai với mọi người chuyện của tôi và Mark không? Hiện tại tôi cảm thấy tốt khi ở bên nó. Nhưng nó chưa hẳn đạt đến mức gọi là yêu. Thực sự cho đến lúc này, tôi không cảm thấy tin vào tình yêu, trước đây tôi đã từng yêu rất nhiều và bị tổn thương bởi chính tình yêu. Tôi cần có thời gian đề vượt qua nỗi đau. Còn một chuyện nữa khiến tôi chưa muốn thừa nhận đó chính là vì tôi không muốn mọi người nghĩ rằng nó là lí do khiến tôi và Ploy không còn bên nhau nữa. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng Mark đã can thiệp vào mối quan hệ của chúng tôi, nó đến và cướp tôi khỏi cô ấy. Tôi không muốn xuất hiện những tin đồn như thế.
Tôi không thực sự lo lắng về bản thân mình, nhưng tôi lo lắng cho nó.
Tôi đứng cùng với bạn mình nhìn những đứa nhóc năm nhất đang chuyển hành lý của mình. Bar đứng đó mặt lúc đen lúc đỏ, khi nhắc đến bác sĩ và thuốc men bạn tôi thường có phản ứng như vậy.
Tôi quay lại nhìn Mark đang đứng cùng Fuse với một nụ cười nở trên môi. Ngay bây giờ tôi có thể cảm nhận được nó đang vô cùng hạnh phúc. Sau ngày hôm đó, tôi và nó vẫn nói chuyện với nhau bình thường trên Line. Tôi hỏi nó sao lại tránh ánh mắt của tôi thì nó không trả lời. Tôi đã cảm thấy tức giận nhưng mà tôi cũng tự biết là tôi chưa hề có cái quyền gì cả. Tôi thật muốn chửi mình một trận, tự mình làm cho mọi thứ không rõ ràng, bây giờ thì lại cứ thế này với những suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
"Ao…chuyện của mày đúng tuyệt đấy. Mọi người đang nói về mày mà mày không biết à? Chuyện của mày đang là huyền thoại rồi đấy." Tôi chuyển sự chú ý của mình sang Pound khi nghe thấy giọng của nó, nó đang nói về chuyện của Bar và Gun. Tôi thật sự cũng không rõ là chúng nó đang nói cái gì nhưng mà thấy người bạn nhỏ nhắn của tôi đang đỏ mặt.
"Chỉ cần mày hạnh phúc là được, bạn của tao ạ. Hãy cứ nghĩ đến những điều tốt đẹp là được." Nó nói rồi đi vào trong xe.
"Tao nghĩ tao đã làm những điều tốt nhất rồi. Các bạn của tao ạ, hehe!" Tôi khẽ cười trong cổ họng khi nghĩ về chuyện vài ngày trước. Tôi tình cờ biết được thằng nhóc bác sĩ, người nhặt được bánh răng của bạn tôi sẽ cầu hôn bạn tôi vào chuyến đi này nhưng người bạn ngốc nghếch của tôi lại không biết gì, mỉm cười cùng mấy đứa năm nhất bước lên xe.
"Mày không đi sang đấy đi à?" Yiwa hỏi rồi chỉ vào chiếc xe mà tôi phụ trách.
"Tí nữa." Tôi đáp lại bạn tôi trước khi đi bộ đến trước chiếc xe kia.
"P'Vee ơi, xe này đủ người rồi." Kla trêu chọc tôi. Tất cả bạn tôi đều nhìn sang nhưng không quan tâm đến mấy lời trêu chọc này, bọn nó quay lại với việc của mình. Tôi bước đến cạnh Kla, nở một nụ cười.
"Tao biết rồi nhưng tao cần phải gặp một người trước." Tôi nói rồi chỉ vào chiếc xe mà Bar vừa mới bước lên rồi chỉ về phía Mark. Không ai quan tâm đến chúng tôi ngoại trừ Yiwa đang mở to mắt nhìn.
"Ơ, thừa nhận rồi à?" Yiwa hỏi, cô ấy nắm lấy vai tôi, đẩy tôi ra khỏi Kla.
"Không….bị tóm được." Tôi mỉm cười với hai người bạn của mình rồi lại nhìn về nơi ấy.
Thành thật mà nói, có lẽ chúng nó sẽ không thể nghĩ ra những chuyện mà tôi đã thực sự làm với Mark. Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận là tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Khi thời gian dần trôi qua tôi thật sự cảm nhận được tôi muốn nó nhiều đến thế nào. Tôi đã nhận ra điều đó và tôi thật sự muốn sau chuyến du lịch đến Koh Samet này, tôi có thể suy nghĩ lại cẩn thận hơn.
"Mày lên xe này à?" Tôi đi đến bên cạnh cậu bé cao lớn, nhướn mày và chỉ vào chiếc xe bên cạnh nó.
"Ừm." Nó trả lời, mặc dù nó không nhìn tôi nhưng tôi không bận tâm, có lẽ là nó xấu hổ sau khi thú nhận, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ như vậy.
"Ai sẽ phụ trách vậy?" Tôi hỏi rồi nhìn xuống tờ giấy trong tay. "Nuea?" Tôi nhìn lên sau khi đọc danh sách thứ tự các đàn anh phụ trách các xe.
"Có lẽ, em thấy anh ấy đi vào xe này từ nãy rồi." Nó đáp lại.
"Chết tiệt!" Tôi chửi thầm. Đây đúng là thảm hoạ mà. Tôi nhìn Mark rồi lại nhìn vào chiếc xe, sau đó cúi đầu xem lại danh sách một lần nữa.
"Đi cùng xe với tao được không?" Tôi quyết định sau khi xem lại danh sách.
"Em…"
"Mark! Nhanh lên xe đi." Tôi quay sang nhìn bạn mình đang lớn tiếng gọi Mark. Tôi đang định nói nhưng lại có người gọi tôi lại.
"Vee! Xe mày bên này." Không biết đứa chết tiệt nào tưởng tôi đi nhầm xe nên gọi tôi lại. Tôi quay lại nhìn Mark rồi lại nhìn Nuea.
"Đừng có làm gì quá giới hạn." Tôi nói với Mark, khiến nó quay lại nhìn tôi.
"Gì cơ?"
"Đừng làm tao ghen."
Chúng tôi chỉ nói chuyện ngắn gọn, đó là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng và tôi nghĩ chúng tôi hiểu nhau. Sau khi nói xong vài câu đó, Mark và tôi chia tay để tôi trở về xe của mình. Tôi là người hướng ngoại hơn nó rất nhiều, cũng dễ dàng kết bạn hơn, lúc đầu nó có vẻ khó tiếp cận với mọi người nhưng một khi nó đã mở lòng thì sẽ trở nên cởi mở hơn, nó sẽ trở nên thân thiết với người đó.
Tôi thật sự sợ nếu nó quá gần gũi với Nuea. Dù tôi biết là nó thích tôi nhưng trái tim có thể thay đổi mà, phải không? Ngay cả người đã nói với tôi là yêu tôi trong cả một năm, cũng dễ dàng rời bỏ tôi.
[Ploy Napas: Vee đã có người mới rồi sao?]
Tôi nhìn tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại. Trái tim tôi đập mạnh khi tôi cố gắng không nhấn vào để đọc tin nhắn. Tôi không xoá liên lạc với Ploy nhưng tôi không hề còn liên lạc với cô ấy kể từ ngày đó. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ ngày hôm đó mà tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy.
[Ploy Napas: Vì thế nên em không thể quay lại với anh phải không? Ngay cả khi em thực sự muốn quay lại?]
Tôi nhấn khoá màn hình để không nhìn thấy tin nhắn nữa. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết được chiếc xe đã đi được bao xa và tôi cũng không biết mình đã xa Ploy được bao nhiêu. Tôi không biết liệu mình có thể quay lại được không. Nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng tôi có thể tha thứ cho cô ấy nhưng những lời từ người chăm sóc tôi, ở bên tôi khi tôi đau đớn cứ vang vọng bên tai.
'Em muốn anh ngừng yêu cô ấy thật nhanh.'
Nó lo lắng cho tôi mặc dù tôi đã làm nhưng điều kinh khủng với nó. Vào ngày mà nó đau đớn, tôi thậm chí đã làm nó đau đớn hơn nhưng khi tôi cần, nó lại ở đó, nó ở bên tôi, chăm sóc tôi. Nó nói với tôi rằng nó thích tôi sau tất cả mọi chuyện như vậy, nó là người mà tôi đang bắt đầu mở lòng.
Tôi bật điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn khác từ Ploy, cô ấy muốn tôi đọc tin nhắn và trả lời cô ấy. Tôi thở dài rồi đưa tay lên xoa mặt mình, sau đó tôi quyết định gọi một cuộc điện thoại.
[Alo?] Thanh âm ở đầu dây bên kia khiến tôi mỉm cười. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của nó đã khiến tôi muốn nở nụ cười.
"Mày đang làm gì vậy? Bên đó làm gì mà ồn thế?' Tôi hỏi khi nghe thấy tiếng nhạc ở đầu dây bên kia.
[Em đang ngủ. Còn mọi người thì đang hát.]
"Sao lại ngủ lúc này? Sao không hát với bạn?"
[Buồn ngủ ~] Đó là tất cả những gì nó nói nhưng lại làm tôi mỉm cười. Giọng nói ấy làm tôi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của nó, tôi có thể tượng tưởng ra đôi mắt phượng hẹp dài sáng long lanh của nó, miệng hơi chu lên, nhăn nhăn mũi.
"Làm gì mà đêm qua không ngủ?"
[Lỗi của ai vậy?] Nó bực bội đáp lại. Tôi không thể không cười. Đêm qua chúng tôi call video với nhau đến tận khuya. Tôi không chắc là chúng tôi thật sự đi ngủ vào lúc mấy giờ nhưng lần cuối cùng tôi nhìn lên đồng hồ là 2 giờ sáng và tôi phải thức dậy vào 4 giờ sáng.
"Thì tao cũng vậy mà.��
[Vậy sao anh không mệt?]
"Bởi vì tao giỏi."
[Chào nhé!]
"Mark! Hãy nhảy đi nào.] Tôi cau mày khi nghe thấy giọng nói đó, tôi biết chính xác đó là ai.
[Dạ …]
"Đừng." Tôi nói trước khi nó trả lời bạn tôi.
[Em đang nói chuyện với ai đấy?] Tiếng nhạc rất to nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng Nuea một cách rõ ràng. Tôi thậm chí không muốn nghĩ bọn họ đang gần nhau đến mức nào.
[Em đang nói chuyện với bố em.] Tôi gần như phải bật cười khi nghe thấy câu trả lời của nó, đứa trẻ nghịch ngợm này.
[Thật dễ thương, thưa bố! Con trai của bố dễ thương quá.]
"Chết tiệt!" Tôi lập tức phải chửi thề. Bạn của tôi đang đi quá xa rồi đấy, tôi quá quen với cái kiểu này của nó rồi, chúng tôi thân thế này mà nó còn chưa bao giờ chào hỏi bố tôi như thế đâu?
[Thôi nhé. Tạm bi���t.] Này!
"Chờ đã…." Nhưng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối. Bây giờ tôi thật sự đang rất bực. Tại sao nó lại cúp máy khi ở bên cạnh thằng kia cơ chứ? Rốt cuộc là sao?
Mark Masa: Đừng nghĩ quá nghiêm trọng, không cần lo cho em quá.
Tôi mỉm cười khi đọc tin nhắn của nó. Ờ…đứa nhóc chệt tiệt. Tôi cố gắng để tâm trạng tốt hơn và gửi cho nó một nhãn dán ngớ ngẩn, nó đã nhắn lại bằng một nhãn dán khác khiến tôi mỉm cười trước khi đứng lên đi quanh xe kiểm tra.
Chúng tôi sẽ đến Koh Samet để tổ chức buổi giao lưu gắn kết hơn giữa đàn anh và đàn em, để mối quan hệ giữ mọi người có thể trở nên thoải mái hơn sau một kỳ huấn luyện tàn khốc.
"Gun…" Tôi dừng lại sau khi nghe thấy thanh âm của Bar với bạn trai nó ở phía hàng ghế sau. Giọng điệu đe doạ bác sĩ rồi lại xin phép cái gì đấy.
"Được rồi…" Bác sĩ nhượng bộ. Nếu tôi có thể chấp nhận bản thân và chấp nhận Mark, liệu chúng tôi có dễ thương thế này không?
"Một lần nữa thôi." Bar quay lại nhìn nó.
"Cái gì một lần nữa?" Tôi bước đến đứng bên cạnh Gun, cúi người để nhìn thấy cả hai đứa nó.
"Đấy là việc của tao nhá." Bar trả lời rồi nhìn Gun.
"Ừ…Ao, hôm nay tao thật sự muốn biết chuyện của mày đấy." Tôi nói, nghe thì giống như tôi đang đùa nhưng hôm nay tất cả những cử chỉ hành động của chúng nó đều ảnh hưởng đến tôi. Trước đây Mark thích cái người dễ thương này, tôi muốn biết nó đã sống thế nào để khiến Mark thích nó, tôi muốn tìm hiểu cách cư xử để nó tiếp tục thích tôi.
"Nè, mày còn chưa kể chuyện của mày với Mark cho tao đâu." Nó đáp lại.
"À! Nó không như mày nghĩ đâu. Tao đến để nói chuyện với mày mà lại bị mày tra hỏi thế này." Ánh mắt của bạn tôi và ánh mắt của bác sĩ khiến tôi cảm thấy choáng váng.
"Hahaa…hai người thật dễ thương." Tossakan nói. Tôi không biết là nó đang nói tôi với Bar hay là nói tôi và Mark.
"Ô này đây là Moon đến từ khoa Y." Tôi tiếp tục đánh trống lảng.
"Mày đủ chưa?" Bar bực mình hỏi tôi.
"Ao…Ploy đã làm tan nát trái tim tao và bây giờ cô ấy nói muốn quay lại khi tao đang rất ổn." Tôi nhìn Bar. Nó là bạn thân nhất của tôi, chúng tôi không thể gặp nhau nhiều vì hiện giờ nó đã có bạn trai nhưng nó là người hiểu tôi nhất.
"Ao….vậy bây giờ vấn đề là gì ạ?" Tossakan quay sang hỏi.
"Chắc là nó." Tôi nhìn vào mắt nó.
"Anh chắc chắn?"
"Ừ."
"Anh….anh có ���n không?"
"Tao đã nói là hiện giờ tao rất ổn mà, thế mà giờ cô ấy lại bắt đầu bắt chuyện trở lại. Bây giờ tao không biết phải làm gì." Tôi xoa đầu đáp lại nó trước khi bỏ đi để che giấu cái vẻ bối rối của mình. Nó vẫn nhìn tôi như muốn biết tôi sẽ làm gì tiếp theo.
Tôi vẫn không biết câu trả lời.
Những chiếc xe bắt đầu dừng lại ở trạm nghỉ. Mọi người ra ngoài và tìm thứ gì đó để ăn. Ngay khi tôi đặt chân xuống, tôi thật sự muốn rút chân lại vì tôi nhìn thấy cánh tay của bạn tôi đang quàng vai bá cổ "con" tôi.
Trong đầu tôi lúc này không hề còn mấy từ ngữ hoa mỹ, lịch sự nữa. Những lời hay ý đẹp đều đã bị thay thế bởi những từ thô tục rồi.
"Mark thích ăn gì? Em muốn ăn cái này không?" Tôi sải bước đi vào cửa hàng tiện lợi, hai người họ giống như đang chọn đồ ăn nhẹ. Cánh tay của Nuea không còn đặt trên cổ Mark như vừa nãy lúc tôi thấy nữa. Bạn tôi đang chỉ đồ ăn nhẹ rồi hỏi nó.
"Em ăn gì cũng được ạ." Mark trả lời.
"Thật đúng là dễ nuôi nha." Nuea nói, trước khi trêu chọc, đưa tay lên xoa mái tóc của nó. Mark đã không hề tránh sự động chạm của bạn tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy thực sự không vui.
Nếu đây không phải là tán tỉnh, thì là cái gì hả?
"Ô hô, hai người này lại trốn ra đây để tán tỉnh nhau lần nữa à? Hai người tán tỉnh nhau trong xe chưa đủ hả?" Lông mày tôi co giật khi nghe thấy thấy giọng của Fuse, nó cùng bạn đang bước tới chỗ họ.
"Tán tỉnh là không bao giờ đủ, anh sẽ không dừng lại cho đến khi em ấy đổ gục mới thôi."
Nuea trả lời nhưng mắt của nó vẫn nhìn theo Mark. Mark né tránh ánh mắt của nó, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại nơi tôi, vì thế mà tôi cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt với nó
Chết tiệt! Tôi không thể đi qua kéo nó đi, tôi biết tôi không có quyền, vì vậy tôi chỉ có thể hy vọng nó làm theo. Tôi giận dữ đi vào nhà vệ sinh, không mua gì, tạt nước lên mặt để thử hạ nhiệt. Nó chẳng ích gì khi tôi nghe thấy mấy đứa nhóc năm nhất nói chuyện.
"Mark và đàn anh đã hẹn hò chưa nhỉ?"
"Có lẽ là rồi, họ luôn ở cạnh nhau mà."
"Tệ thật đấy, tao thích Mark." Tôi quay đầu lại nhìn người đang nói. Nó là một đứa nhóc dễ thương, nhỏ bé và ngọt ngào, chính xác là mẫu hình Mark thường thích.
"Thử tán xem."
"Ao…nếu họ không hẹn hò, thì tao sẽ thử."
Chết tiệt đúng là đi đâu cũng quyến rũ người.
Tôi bị vấp lúc bước ra kh��i nhà vệ sinh và gặp đúng hai người đang ở trong câu chuyện. Mark bước vào với Nuea, tôi thấy bàn tay mảnh khảnh đang được bạn tôi nắm lấy, trên tay nó là những vệt nước màu đen.
"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi khi bạn tôi đi qua.
"Fuse làm đổ cà phê nóng vào em ấy, đúng là thằng đần." Nuea phàn nàn. Mark ngước lên nhìn tôi và tôi cũng nhìn lại nó.
"Nuea! Đàn em của mày không khoẻ." Yoo đứng ở cửa nhà vệ sinh hét lên. Bạn tôi chửi thề trong cổ họng rồi quay lại nhìn.
"Mày đi xem nó thế nào đi, để tao lo cho Mark cho." Tôi nói với Nuea, nó nhìn tôi rồi lại nhìn Mark nên tôi gật đầu với nó một lần nữa. Nuea cúi xuống thì thầm gì đó vào tai nó trước khi đi ra ngoài.
"Đến đây đi." Tôi nói với nó nhưng nó vẫn đứng ở đó. Tôi đi đến và kéo tay nó đến gần bồn rửa.
"Em có thể tự làm." Nó nói rồi muốn rút tay lại.
"Đừng có làm tao phát điên nhé. Hôm nay mày làm quá nhiều rồi đấy." Tôi nói rồi kéo tay nó xuống dòng nước lạnh. Tôi nhẹ nhàng rửa cà phê còn dính. Tay nó đỏ lên. Thằng Fuse ngu ngốc.
"Đau quá!" Mark khẽ phàn nàn, vì vậy tôi giảm nhẹ lực một chút.
"Cái gì? Tao không dịu dàng như Nuea, người đã ôm mày cả ngày?" Tôi hỏi sau khi rửa tay cho nó xong. Nó nhìn nhìn tay của mình sau đó ngước lên nhìn tôi.
"Anh đừng gây chuyện nữa." Nó nói khi đi ngang qua tôi.
"Tao sẽ không gây chuyện nếu mày không đi tán tỉnh khắp nơi." Tôi nói rồi kéo vai nó lại.
"Em đi bôi thuốc." Nó bực bội, tôi nhìn qua bàn tay sưng đỏ của nó
"Để tao đưa mày đi." Tôi nói và kéo cổ tay của Mark nhưng nó lại chống đối tôi.
"Em có thể tự đi."
"Mark!�� Tôi biết tôi có vẻ giận dữ nhưng tôi đang cố gắng kiềm chế.
"Em không biết anh đang bị làm sao nhưng em không muốn nói chuyện với anh khi anh tức giận!" Nó nói thật to với tôi, may là không có ai ở đây nếu không sẽ thật sự hỗn loạn.
"Tao tức giận vì mày. Rồi ai làm tao tức giận nữa? Cả thằng Nuea và thằng Fuse chết tiệt."
"Thế à? Chứ không phải là người trước đây của anh khiến anh tức giận à?" Mark nói rồi nhìn thẳng vào mắt tôi
"Cái gì của tao?"
"Cái mà khiến anh trở thành người đàn ông đáng thương…."
Rrrr ~
Mark im lặng khi điện thoại của tôi bắt đầu đổ chuông. Tôi không buông tay nó ra, tôi dùng tay kia để lấy điện thoại ra. Người gọi đến khiến tôi tự động ngước lên nhìn Mark, người đang nhìn chằm chằm vào tôi sau khi nhìn vào điện thoại.
"Là người đó." Nó nói, hất tay tôi ra và quay lưng bước đi. Tôi đứng đó nhìn theo bước chân của nó rời đi, rồi lại nhìn vào điện thoại của mình.
Ploy….
[Mark'AOV]
Tôi lặng lẽ ngồi ở trên xe. Tôi không nói chuyện với bất kì ai cả. P'Nuea đã đến nhìn tôi một chút rồi lại đi đến chỗ người bạn vừa mới không khoẻ kia. Fuse và Kam ngồi cạnh nhau, chúng nó lớn tiếng vui đùa ở hàng ghế phía sau xe. Chúng nó nói rất to nhưng trong tai tôi chỉ văng vẳng thanh âm của một người khác. Tôi đã đứng rất xa anh ấy, tôi không dám đứng đó nữa và tôi cũng không hề muốn nghĩ về việc anh ấy sẽ trả lời cuộc gọi ấy. Chúng tôi hiện giờ vẫn chưa ở trong một mối quan hệ gì cả và họ cũng như vậy. Nhưng sao tôi có thể quên rằng họ chưa thực sự chia tay. Thậm chí cũng không sai nếu P'Vee trả lời ��iện thoại của cô ấy.
Tôi thì có quyền gì chứ?
Ploy Napas
3 giờ trước
Anh sẽ quay lại chứ. Nếu em muốn anh quay lại, anh sẽ quay lại chứ?
681 lượt thích 54 bình luận
Yupa Pa: Đã làm hoà rồi sao, trái tim tôi như bị xé nát rồi.
Pomelo: P'Vee và Ploy đã quay lại với nhau rồi. Tui không thích điều này chút nào á.
Tewin: @pVnn anh vẫn chưa đổi tên facebook sao??
Tôi không đọc thêm bất kì một bình luận nào nữa. Tôi đã đọc đủ để biết mọi người đang nghĩ gì rồi. Hai người bọn họ đã yêu một thời gian dài và tất nhiên là rất nhiều người sẽ ủng hộ cho 'mối quan hệ như cũ'. Tôi không biết P'Vee và Ploy có nói chuyện với nhau không và tôi cũng không biết tên Facebook của P'Vee có nghĩa là gì…nhưng tôi biết rằng…
P'Vee chưa bao giờ nói thích tôi.
Anh ấy có thể nói anh ấy ghen, nhưng nó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời. Khi anh ấy nói rằng anh ấy không có ai khác thì tôi đoán rằng việc anh ấy có "thứ" vốn thuộc về anh ấy là điều bình thường, ngay cả khi P'Vee đã bị tổn thương quá nhiều.
"Tay của em sao rồi? Anh xin lỗi, anh phải đi xem nhóc kia." Tôi rời mắt khỏi điện thoại và ngước nhìn lên chủ nhân của giọng nói. Lời xin lỗi và nụ cười của P'Nuea khiến tôi mỉm cười đáp lại anh.
"Không có gì đâu ạ." Tôi đáp lại trước khi anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Ngay cả không có gì, anh vẫn lo lắng." Nụ cười cùng với những lời nói của anh ấy khiến tôi lại lần nữa mỉm cười.
Tôi thật sự không hiểu tại sao anh ấy lại ở đây. Anh ấy đã nói với tôi từ lâu rồi là anh ấy muốn theo đuổi tôi. Tôi không chắc là lúc đầu anh ấy có nghiêm túc v��i chuyện này hay không nhưng thời gian gần đây anh ấy rất để tâm đến. Chúng tôi cũng đã nói chuyện, anh ấy cũng biết là tôi thích người khác. Anh ấy bảo anh ấy ổn với chuyện đó, anh ấy sẽ tiếp tục cố gắng cho đến khi người đó và tôi thật sự yêu nhau.
Tôi không thể ngăn anh ấy lại và tôi thừa nhận là tôi cảm thấy như thế này cũng tốt. Khi có ai đó đối xử tốt với chúng ta, chúng ta sẽ không còn cảm thấy tồi tệ. Tôi có nên dừng lại không? Tôi biết P'Vee đã tức giận nhưng anh ấy chưa bao giờ nói rõ ràng với tôi.
"Này? Em đã bị phân tâm từ lúc em lên xe sau khi nghỉ, anh chưa thấy em nói chuyện với ai khác. Em có chắc là em không đau không?" Đàn anh vừa nói vừa kéo tay tôi lên xem.
"Không ạ, chỉ một chút thôi." Tôi nói rồi rút tay lại.
"Em thật là." Anh ấy mỉm cười.
���Anh có muốn nghe em nói thật lòng không?" Tôi mỉm cười hỏi.
"Không, nếu em định từ chối anh một lần nữa, thì anh đau quá nhiều rồi đấy." Anh ấy nói và ôm ngực rồi khẽ tựa đầu lên vai tôi. "Hãy nghĩ cho cảm xúc của đàn anh của em với." Giọng nói vang lên bên tai tôi không khiến tôi nghĩ về anh ấy như cái cách mà anh ấy nói với tôi, tôi thực sự nghĩ về một người khác mà tôi thậm chí còn không chắc anh ấy có nhớ tôi không.
"Anh có nghiêm túc với em không?" Không phải là tôi không biết cảm xúc của anh ấy mà là tôi vẫn muốn nghe anh nói với tôi một lần.
"Lúc đầu thì không…." Anh ấy ngồi thẳng dậy. "Nhưng sau đó anh bắt đầu suy nghĩ về nó. Khi mà em nói em thích người khác rồi anh đã tính đến việc rút lui. Nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt em, em có vẻ không vui vẻ gì khi thích người này. Đôi mắt của em rất đẹp nhưng lại u buồn, anh nghĩ có lẽ anh nên đợi ở bên cạnh em cho đến khi em sẵn sàng đón nhận anh."
"P'Nuea…em…."
"Không sao đâu, bây giờ anh vẫn chưa nghiêm túc lắm đâu, nếu em ngừng thích người kia, anh sẽ bắt đầu nghiêm túc. Nếu anh thật sự nghiêm túc thì chuyện đó sẽ khiến anh tổn thương nhiều hơn thế này." Anh ấy mỉm cười với tôi, mặc dù anh ấy đang cười nhưng đôi mắt anh ấy lại phảng phất ưu thương.
"Nếu em…."
"Nếu em bắt đầu hẹn hò với người kia thì đừng lo lắng, anh sẽ ngừng thích Mark. Nhưng nếu em không hẹn hò với người kia hoặc đang bị tổn thương bởi thương người kia thì hãy quay lại, anh sẽ luôn ở phía sau, hiểu không?" Tôi gật đầu với đàn anh của mình, tôi nhắm mắt lại và tựa đầu lên vai anh.
"Hãy để em ngủ như thế này một lát cho đến khi chúng ta đến đó." Tôi nói với anh ấy. Anh ấy không nói gì cả chỉ đưa tay lên xoa đầu tôi, chỉnh lại góc để tôi có thể thoải mái hơn.
Tôi thực sự không muốn làm chuyện này với P'Nuea giống như cách mà P'Vee làm với tôi. Tôi hiểu cảm giác của anh ấy. Đó là cảm giác của một người đang chờ đợi mặc dù họ không nhận được gì từ người mà họ chờ đợi.
Tôi xuống xe và đi đến bãi biển, cái tên mà tôi không thể nhớ được vì tôi quá bận ngủ không chú ý đến. Tôi vẫn còn cảm thấy buồn ngủ khi tôi cầm hành lý của mình đi cùng với bạn bè.
"Được rồi mọi người, ba người sẽ chung một phòng. Trong mỗi phòng sẽ có một năm ba, một năm hai và một năm nhất." P'Pound nói.
"Nè từ từ, không muốn đâu bạn tao ơi." Fuse nói, nó bước đến cạnh tôi và bật cười.
"Không muốn cái quái gì?" Tôi lặng lẽ hỏi vì các đàn anh đã bắt đầu đọc danh sách chia phòng.
"À….Mày và P'Nuea. Nhìn này…." Nó nói rồi đưa điện thoại cho tôi xem. Tôi nhìn vào bài đăng, đó là bức hình của tôi và P'Nuea, hô hấp của tôi như ngừng lại. Bức ảnh chụp rất gần. Chỉ cần nhìn vào khoảng cách và tư tế đó, có thể người ta sẽ nghĩ rằng nó đã vượt qua mối quan hệ anh em. Bức ảnh được đăng trong nhóm Kỹ thuật. Nó chưa đi xa hơn nhưng tôi không quan tâm nó có bị truyền ra ngoài hay không. Tôi quan tâm nhiều hơn chính là việc nó nằm trong nhóm Kỹ thuật của chúng tôi.
"Ai đã đăng thế?"
"Tao không biết. Nhưng P'Padla là người chụp, mà trông khá đẹp đấy." Bây giờ là lúc để bàn về kỹ năng chụp ảnh à?
"Phòng cuối cùng 316 là những người sau, năm nhất Fuse, năm hai Phon và năm ba Nuea…" Sau khi P'Pound đọc xong, Fuse quay lại nhìn tôi, tôi nhướn máy nhìn lại nó.
"Tên mày không được đọc."
"Ờ…Tao đã chăm chú nghe từ đầu đến cuối, tại sao lại không có tên mày, hay mày chưa đăng ký?" Kam hỏi.
"Ơ tao đăng ký cùng mày mà." Tôi giơ tay.
"Có chuyện gì vậy?" P'Pound hỏi tôi.
"Em chưa có phòng." Tôi nói, làm anh ấy bối rối rồi nhìn xuống danh sách.
"Em tên gì?"
"Masa." Tôi đáp lại, anh ấy gật đầu rồi bước sang chỗ một đàn anh khác. Bạn bè của tôi đều đã mang theo hành lý rời đi. Chỉ có Fuse ở lại phía sau cùng với một vài đàn anh khác, hai trong số đó là P'Nuea và P'Vee, người đang nói chuyện với P'Pound.
"Chúng ta sẽ đặt thêm một phòng nữa, chúng mày thấy được không? Không thể để bốn người chung một phòng được." P'Pound nói với họ rồi đi về phía tôi.
"Chỉ cần chỗ để ngủ thôi mà, chúng ta có thể cố gắng một chút, sẽ ổn thôi." P'Nuea nói.
"Sao phải như thế? Nếu mà muốn ngủ như thế thì hai đứa mày đi mà đặt phòng mới với nhau." P'Vee nói. Hai người nhìn nhau chằm chằm, chẳng ai chịu thua ai. Tôi chỉ có thể thở dài rồi đi về phía họ.
"Tao sẽ đặt một phòng mới, ok? Tao sẽ trả tiền." P' Pound nói.
"Không có gì đâu P', em có thể tự trả." Tôi đáp lại. Tôi thực sự không thích ở cùng phòng với người khác. Ví dụ như khi tôi đi cắm trại, tôi thường tự mang theo lều trại của mình, tôi tự dựng lều và ngủ một mình. Đi biển hoặc đặt phòng khách sạn thì tôi cũng tự mình đặt rồi trả tiền cho phòng đó. Tôi không thích nhiều người, thật sự hỗn loạn.
"Được không? Em có ổn không?" P'Pound hỏi tôi.
"Không sao đâu anh ơi. Bạn em giàu mà, để nó tự trả đi, nó trả nhiều hơn thế còn được nữa là." Fuse nói.
"Chỉ có ăn mới ngăn được mồm của mày lại đúng không?" Tôi quay sang nói với bạn mình. P'Pound bật cười rồi đẩy thằng Fuse đi về phòng. Tôi cũng cầm lấy hành lý của mình, chuẩn bị đi đặt một phòng mới.
"Có cần anh giúp gì không?" P'Nuea hỏi tôi khi tôi đang nói chuyện với nhân viên tiếp tân của khách sạn.
"Muốn giúp đỡ cái gì? Định share tiền phòng à?" Một giọng nói đầy châm chọc vang lên ở phía sau. Tôi quay lại nhìn P'Vee, anh ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi biết rằng anh ấy đang giận tôi nhưng chắc chắn bây giờ cảm xúc của hai chúng tôi đều giống nhau.
"Mày rốt cuộc bị cái quái gì vậy?" P'Nuea quay sang hỏi bạn mình.
"Chuyện của mày à? Phòng của mày ở đằng kia kìa." P'Vee chỉ vào căn phòng của P'Nuea.
"Phòng của mày cũng ở gần đấy đấy." P'Nuea cũng không chịu thua.
"À….Chìa khoá của em này." Nhân viên khách sạn đưa chìa khoá cho tôi một cách rụt rè. Tôi nhận lấy nó rồi nở một nụ cười. Tôi rời khỏi khi hai người kia còn đang nghiến răng nhìn nhau đầy giận dữ.
Tôi mở cửa phòng rồi nhét thẻ chìa khoá vào ổ. Căn phòng sáng lên ngay lập tức, tôi đặt hành lý xuồng sàn, đi du lịch mà cũng mệt mỏi thế này. Tôi thường không di chuyển bằng ô tô nhiều giờ thế này. Fuse nói không sai, gia đình tôi đúng là thuộc dạng giàu có. Tôi đứng và nhìn ra bên ngoài ban công.
"Chào…nhìn ra ngoài ban công. Ngắm biển à hay đang nghĩ về Nuea, hay là ai khác?" Thanh ��m phát ra ở trước cửa khiến tôi quay đầu nhìn lại. Tôi tự chửi chính mình vì đã quên đóng cửa và không hề nhận ra là mình bị người ta đi theo. P'Vee bước vào rồi đóng cửa phòng lại. Người đàn ông đẹp trai ấy tiến đến gần tôi, anh ấy đứng đó và nhìn ra biển xanh tuyệt đẹp. Tôi muốn lùi lại…..
Bây giờ, tôi thậm chí không muốn nhìn thấy anh ấy. Tôi rất sợ khi biết được anh ấy chọn ai vì tôi không chắc là anh ấy sẽ chọn tôi.
"Sao mày lại muốn tránh né tao?" Thanh âm của anh ấy vẫn như vậy nhưng ánh mắt anh có gì đó hơi lạ, chỉ một chút, sau đó lại trở lại như bình thường.
"Em muốn nghỉ ngơi." Tôi nói với anh ấy trước khi quay người lại.
"Vẫn chưa nghỉ ngơi đủ cơ à? Ôm ấp dựa dẫm nhau như thế. Mày còn thấy chưa đủ à?" Thanh âm gay gắt đ���n nỗi tôi bị sốc. Tôi trợn mắt nhìn anh ấy không khác gì cách anh ấy đang nhìn tôi.
"Thì sao, anh nói chuyện với P'Ploy đã đủ chưa?" Tôi hỏi. Anh ấy hơi ngừng lại, sau đó ánh mắt anh ấy chứa đầy sự nghiêm túc, anh ấy bước đến và nắm lấy tay tôi.
"Tao không có nói chuyện với cô ấy." Giọng nói trầm thấp vang lên. "Tao đã nói với mày là tao bỏ thì tao sẽ bỏ. Không giống như việc mày nói mày thích tao trong khi mày lại đi với người đàn ông khác." Anh ấy thì thầm bên tai tôi. Tôi ngước lên nhìn người cao hơn mình một chút. Tôi từ từ hít thở.
"Em không hề đi với bất kì ai. Là anh ấy đến với em."
"Mày thấy tao ngu ngốc lắm à! Hay là tao mù? Mọi người đều nói về chuyện của mày và nó, hai đứa mày thiếu điều muốn 'làm' nhau thôi!" Thật tồi tệ khi nghe thấy từ đ�� phát ra từ chính miệng của P'Vee.
"Anh nghĩ là em dễ dãi thế à?! Em trông giống như một người dễ dãi ai cũng được à!"
"Với tao, thì mày đúng là dễ dãi!" Hốc mắt tôi đã chứa đầy nước mắt, suýt chút nữa những giọt nước mắt đã rơi. Tôi không đủ mạnh mẽ để nghe những lời thế này. Ngay cả khi tôi như thế với anh ấy, điều đó không có nghĩa là tôi cũng cùng với những người khác như anh ấy nói.
"Đó là với anh…." Tôi khẽ nói rồi ngước mắt lên nhìn anh ấy. "Nếu em như thế với anh khiến anh nghĩ rằng em có thể cũng như thế với người khác, vậy anh sai rồi…"
"Thật đúng là khiến cho người khác chán ghét, tại sao tao phải ghen và quan tâm đến mày, mày khiến tao cảm thấy như là chỉ có tao nhưng thực sự mày sẽ cho bất kì ai khác….."
Bộp!
Tôi đã đấm P'Vee….Khi đấm anh ấy, nước mắt tôi cũng tuôn rơi, những giọt nước mắt không thể nào ngừng lại cũng giống như những suy nghĩ lặng lẽ ở trong tôi, chỉ tôi là biết.
"Nếu em làm anh chán ghét như thế thì anh quay lại tìm người vợ tốt đẹp của anh đi. Quay lại với người mà không bao giờ ghen tuông hay phàn nàn. Người mà có đi với ai cũng không bị anh cấm cản. Quay lại tìm vợ anh đi!"
"Đừng có kéo những người khác vào!" P'Vee hét lên ngay sau khi tôi dứt lời. Tôi cười và giơ tay lau nước mắt.
"Giữ kỹ như thế?! Không để ai chạm vào à? Yêu nhau nhiều lắm đúng không?"
"Đây là chuyện của tao và mày. Nó không liên quan đến cô ấy!"
"Tại sao lại không liên quan? Bởi vì trái tim của anh vẫn còn có cô ấy, đúng không? Anh không chấp nhận em vì điều này có đúng không? Nếu không phải vì vợ anh thì vì ai?" Tôi hét lên. Hai bàn tay run rẩy nắm lấy chiếc áo màu nhạt của anh.
"Mở miệng ra một câu Ploy là vợ tao, hai câu cũng Ploy là vợ tao, vậy mày thì không phải vợ tao!" Anh ấy hét lên thật to, tay anh nắm lấy cổ áo tôi như tôi đang làm với anh. Tôi đành nở một nụ cười miễn cưỡng rồi buông áo anh ta, sau đó tôi từ từ kéo tay anh ra khỏi cổ tôi.
"Em không bao giờ muốn dùng cái từ ấy. Em chỉ là người mà anh muốn thì anh đến, sau đó thì anh sẽ rời đi." Tôi nói.
Bạn trai thì sao còn vợ thì sao? Hay người yêu thì có thế nào? Tôi không thể tìm được cho mình bất kì một danh phận nào….với P'Vee. Cho dù là trước kia hay bây giờ.
Bãi biển lúc hoàng hôn chính là thời điểm hoàn hảo nhất để đi dạo với người yêu của mình. Ngắm biển lấp lánh với bầu trời đỏ rực. Buổi tối thì có thể cùng nhau nhâm nhi một lon bia, cùng ngắm trăng với những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Tôi đã nghĩ sẽ làm như thế với ai đó nhưng suy nghĩ mãi chỉ là suy nghĩ mà thôi.
"Gun!" Tôi gọi một người đang lẽ nên đi với người yêu. Nhưng không….Tossakan, nó đang đi một mình.
"Ừ, mày đang làm gì?" Nó hỏi tôi.
"Chỉ tản bộ bộ thôi, còn mày thì sao?" Tôi hỏi lại.
"Cũng thế." Nó đáp lại rồi tiếp tục bước đi, tôi cũng bước theo sau.
"Hiện giờ mày là sướng nhất rồi, làm cho người ta ghen tị muốn chết." Tôi hỏi nó khi chúng tôi đi dạo cùng nhau. Tôi đã không còn theo dõi tin tức liên quan đến Bar và Gun nhưng tôi đã nghe lại được bạn bè. Đối với tôi, cái thời kỳ ghen tuông đấy đã qua lâu rồi. Tôi thích nhìn thấy họ hạnh phúc.
"Sướng cái đ** gì, tao và anh ấy vừa cãi nhau." Nó đáp lại.
"ĐM! Tao không hiểu luôn đấy. Mày luôn chăm sóc anh ấy rất tốt mà. Sao lại cãi nhau chứ, vẫn luôn thấy ngọt ngào mà." Tôi kéo vai nó và nói.
"Không có gì đâu, chỉ là một cãi vã ngớ ngẩn." Nó nhìn tôi và đáp.
"Nhìn mặt mày, tao biết là không bình thường rồi." Tôi nói sau khi ánh mắt của tôi và nó chạm nhau. Ánh mắt sắc như dao ấy có thể làm tổn thương bất cứ ai nhưng giờ chỉ có sự lo lắng và bất an trong ấy.
"Anh ấy đang tức giận…nhưng mà tao không biết là anh ấy giận cái gì nữa." Nó trả lời và ngồi xuống, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh nó.
"Vậy trước đó mày đã làm gì? Trước lúc anh ấy tức giận ý."
"Tao nói chuyện với một cô gái…." Tôi lập tức quay sang nhìn nó khi nó còn chưa nói xong.
"Chết tiệt! Sao mày có th�� làm thế rồi ra đây đi dạo, ngắm trăng một mình thế chứ hả?" Tôi nói.
"Tao là kiểu người như thế à? Chỉ là một người hâm mộ thôi, tao cũng chỉ đáp lại theo phép lịch sự mà thôi. Chả lẽ khi ai đó cứ nói còn tao lại mắt điếc tai ngơ à?" Nó đáp lại.
"Nó cũng tuỳ vào tình huống mới được. Bây giờ thế này nhá, hiện giờ anh ấy không hề có fans mà mày lại được yêu thích như thế. Nếu có một cô gái tới muốn nói chuyện, anh ấy chắc chắn nghĩ là có ý đồ với mày rồi, anh ấy vì thế mới không thoải mái đấy." Thằng này cứ như thể nó không sống ở trái đất này ý. Nó rõ ràng chưa bao giờ trải qua điều này và không hiểu người khác nghĩ như thế nào. Sự trung thực và đẹp đẽ trong suy nghĩ của nó không có tồn tại ở cái thế giới này đâu.
"Nhưng mà tao không có ý gì với cô ta cả, sao anh ấy lại như thế chứ?" Nó quay sang hỏi tôi, những ngón tay thon dài vẽ lên cát một hình trái tim và viết tên của P'Bar vào trong đó.
"Đôi khi, khi chúng ta cãi nhau, chúng ta không thật sự suy nghĩ mà là bị chi phối bởi cảm xúc." Tôi nói rồi nhìn vào người bên cạnh mình, nó đang nhìn ra biển, khẽ thở dài.
"Tao…thật sự rất buồn. Anh ấy đã bắt đầu trước….cứ cãi vã và chỉ có cãi vã." Nó nói sau khi nó viết xong. Phủi phủi tay vào quần rồi cúi xuống nhìn những gì nó vừa mới viết.
"Nhưng mà mày có được anh ấy rồi, đúng không?" Tôi hỏi.
"Ý mày là gì?"
"Ý là mày với P'Bar đã 'làm' nhau rồi đúng không?"
"Ừ." Nó trả lời khi đã hiểu.
"Ao….thế anh ấy làm thế là bình thường thôi, còn mày mới là ngu ngốc ý. Cả hai người đều chưa từng yêu đương với ai cả, mày yêu anh ấy và tin vào tình yêu của mày nhưng anh ấy lại đang dần dần yêu mày nhiều hơn, vì thế nên anh ấy sợ rằng tình yêu của mày dành cho anh ấy sẽ bắt đầu phai nhạt." Tôi nói như thể đang cố dạy cho nó nhưng thật ra là tôi cũng đang tự nói với chính mình, tôi không biết làm gì cả.
"Sao cơ? Không thể nào, tao yêu anh ấy rất nhiều." Nó ngay lập tức trả lời.
"Nhưng ai biết mày yêu anh ấy rất nhiều ngoài bản thân mày? Mày nói với anh ấy là mày yêu anh ấy nhưng lại vẫn nói chuyện với người khác, ngay cả khi không có gì thì anh ấy cũng không biết điều đó và sẽ nghĩ khác." Tôi nhận ra rằng câu chuyện này giống hệt như cuộc cãi vã vừa rồi của tôi và P'Vee.
"…."
"Hơn nữa còn trong tình huống mày đã có được anh ấy rồi, anh ấy sẽ càng sợ hãi hơn." Nhưng người nên sợ hãi có lẽ không phải là P'Vee, vì anh ấy đã có người mà anh ấy muốn. Người bây giờ đang sợ hãi, là tôi thì đúng hơn.
"Mày nghĩ anh ấy sẽ sợ điều gì?" Người bên cạnh tôi lên tiếng.
"Sợ mày sẽ chán." Tôi trả lời, nhìn vào dòng chữ trên cát mà Gun đã viết. Nếu có ai đó muốn làm quen với Gun, họ nên hiểu rằng họ không thể vì tình yêu của nó đã được đảm bảo rồi. Khi bạn yêu một người, nó sẽ như thế có phải không? Giống như Gun và P'Bar hay như P'Vee và P'Ploy. Bất kể có cãi nhau, có cai đó can thiệp vào thì họ luôn có thể tìm đường quay lại với nhau.
Còn tôi thì sẽ không bao giờ trải qua được cảm xúc ấy.
Tôi rút ra một điếu thuốc và từ từ châm lửa khi cảm xúc của tôi đã bắt đầu trôi đi quá xa, nó làm cho sự căng thẳng của tôi giảm bớt đi một chút.
"Mày đang nhìn gì vậy? Mày có muốn một điếu không?" Tôi đưa bao thuốc đến trước mặt nó.
"Không, tao không hút. P'Bar không thích."
"Mày cần phải hiểu cho anh ấy một chút. Đồ đẹp trai ạ. Mày được để ý rất nhiều, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi." Tôi kéo dòng suy nghĩ của mình lại với chuyện của Gun.
"Tại sao anh ấy lại nghĩ là tao sẽ chán chứ?"
"Người đang yêu càng nhiều thì càng dễ nhạy cảm, sợ tất cả mọi thứ mà. Hơn thế nữa mày còn là người đầu tiên của anh ấy, anh ấy sẽ càng suy nghĩ nhiều…." P'Vee cũng là người đầu tiên của tôi, vì thế tôi cũng suy nghĩ rất nhiều.
"Giống như mày, phải không?" Tôi bị sắc khói thuốc sau khi nghe nó hỏi, nó cười thầm, tôi thì không thể nào mà cười nổi.
"Sao mày biết?…" Tôi hỏi sau khi dập tắt điếu thuốc, tôi bỏ nó lại vào trong túi quần của mình vì bạn không nên bỏ thứ gì đó lên bãi cát tuyệt đẹp thế này đâu.
"Hửm???" Nó trả lời.
"Anh ấy nói với mày à?" Tôi hỏi.
"Không … tao đoán, lúc sáng nay nói chuyện với anh ấy, tao càng khẳng định." Nó trả lời và nhìn tôi.
"Anh ấy đã nói gì?" Tôi cau mày. Họ đã nói cái quái gì vậy chứ? P'Vee đã nói cái gì? Có phải anh ấy nói là tôi có suy nghĩ xấu xa với P'Bar không? Nếu đó là những gì mà anh ấy nói, thì sao tôi có thể đối mặt với hai người này một lần nữa chứ?
"Anh ấy nói anh ấy có tình cảm với mày….nhưng lại bối rối về người yêu cũ." Khi nghe câu trả lời của nó, tôi khẽ ngước mắt nhìn lên bầu trời.
"Chết tiệt…thật là buồn cười?" Tôi nói khi nghĩ về khuôn mặt đẹp của P���Vee. "Muốn có tao nhưng lại không quên cô ấy?" Nói về chuyện đó làm tôi lại cảm thấy đau đớn đang trở lại. Tôi đau đớn và không thoải mái, tôi không biết phải làm thế nào, thậm chí tôi không dám nghĩ xa hơn.
"Nhưng ít nhất anh ấy cũng có tình cảm với mày mà."
"Có tình cảm với tao nhưng không thể buông tay người khác." Tôi trả lời. "Mày thật may mắn, như hai người thật tốt, có một mối quan hệ rõ ràng và cả hai đều yêu nhau. Tao và anh ấy chỉ ngủ với nhau thôi." Càng nghĩ nhiều về lời nói của anh ấy, tôi càng nghĩ tôi không là gì cả. Anh chỉ đến tìm tôi khi anh không còn ai khác.
"Mark…"
"Chỉ quan trọng…khi anh ấy cần thôi."
"Chết tiệt!" Nó chửi rủa nhưng không làm tôi sợ. Nó dang tay ôm lấy tôi nhưng tôi không hề cảm thấy tốt hơn. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi có thể thay đổi P'Vee. Tôi đã từng nghĩ mình có thể chiếm được trái tim anh ấy. Nhưng tôi không thể khiến anh ấy quên đi cô ấy. Tôi là người bị lãng quên, tôi là một thằng ngốc và quên rằng anh ấy đã yêu cô ấy rất nhiền nên anh ấy không thể quên dễ dàng.
Người chưa từng quên quá khứ thì làm sao có thể đến và cùng tôi tiếp tục tương lai?
Tôi để Gun đến phòng của mình ngủ sau khi biết chuyện của nó với P'Bar. P'Bar đã cố gắng liên lạc với nó nhưng Gun đã từ chối mọi cuộc gọi. Tôi muốn mắng nó nhưng tôi nhận ra có lẽ như thế sẽ tốt hơn, họ nên nói chuyện với nhau sau khi tâm tình của cả hai đã ổn.
Tối nay Gun đã tâm sự với tôi rất nhiều. Cả hai chúng tôi cũng đã mở lòng hơn với nhau rất nhiều. Không ai trong hai người có thể ngủ. Nó ngồi ở ban công ngắm trăng còn tôi thì nằm trên giường nhìn trần nhà.
"Mày nghĩ xem P'Bar đang làm gì?" Nó lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Muốn tao đi xem cho không?" Tôi đáp.
"Mày có nghĩ là anh ấy đang nhớ tao như tao nhớ anh ấy không?"
"…" Câu hỏi hay đấy. P'Vee bây giờ có nhớ tôi không hay là anh ấy đang nói chuyện với bạn gái của anh ấy?
"Mày có nghĩ là tao nên đi xin lỗi P'Bar trước không?" Tôi nhìn nó sau khi nghe câu hỏi ngu ngốc của nó.
"Ừ, mày đã nhìn và nói chuyện với cô gái khác, sau đó lại lớn tiếng với anh ấy. Rồi mày còn bỏ anh ấy lại, thế mày nghĩ xem mày nên xin lỗi trước không?" Tôi hỏi nó.
"Nghiêm trọng thế cơ à?"
"Hả…Ờ nghiêm trọng."
"Còn mày với P'Nuea thì sao? Bức hình đó thật rõ ràng, mày nghĩ xem P'Vee có ổn với nó không?" Tôi cau mày sau khi nghe câu hỏi của nó.
"Làm sao mày biết."
"Fuse gửi Line cho tao xem." Thằng bạn chết tiệt! Tôi khẽ chửi thầm trong lòng.
"P'Vee và tao không là gì cả nên không giống như chuyện của mày được đâu." Tôi nói rồi chuẩn bị quay lại ngủ.
"Có lẽ anh ấy đã yêu mày rồi nhưng anh ấy vẫn chưa nhận ra. Anh ấy chưa từng quen con trai nên có lẽ còn chưa hiểu được cảm xúc của mình. Hãy thử hiểu cho anh ấy một chút." Nó nói rồi đứng dậy.
"Sao mày có thể không hiểu trái tim của chính mày cơ chứ."
"Không phải lúc nào cũng có thể dùng tâm trí để hiểu thấu hết mọi chuyện, trái tim và tâm trí là hai thứ riêng biệt." Nó nói rồi tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ. Nó cũng nằm cạnh tôi và nhìn lên trần nhà.
"Cảm ơn lời khuyên của mày tối nay nhé."
"Tao cũng vậy." Tôi đáp lại khi sự im lặng đang bao trùm cả căn phòng. Chúng tôi im lặng nhưng không ngủ. Gun nghĩ về P'Bar còn tôi chỉ nghĩ về P'Vee.
[Vee'AOV]
Ngày mới đầy tươi sáng nhưng mà nó không dành cho tôi. Chuyện của tôi tôi còn chưa nghĩ xong mà thằng bạn tốt của tôi đã đến nói với tôi là nó cãi nhau với bạn trai. Tôi phải an ủi nó cả đêm, mất thêm một lúc để dỗ nó ngủ nữa. Sau đó, tôi đã ngồi đợi xem Tossakan có trở lại không nhưng không hề thấy bóng dáng của thằng nhóc bác sĩ đẹp trai đó. Vì thế nên đêm qua tôi phải ở cùng với Bar.
Tôi thức dậy trước nó và bây giờ tôi đang đi đến căn phòng nơi tôi và Mark đã cãi nhau. Chuyện của ngày hôm qua, tôi đã nhận ra là mình hành động quá nóng nảy và chiếm hữu trong khi tôi không hề có quyền làm như thế. Nhưng khi tôi nhìn thấy bức hình của nó cùng Nuea, t��i đã không thể nào kiềm chế được tâm trạng của mình. Tôi còn bực mình hơn khi thấy Nuea đi theo Mark, tôi chỉ muốn kéo nó lại ngay lập tức.
"Tao đi xem thuốc giúp đàn anh. Mày ngủ thêm một lát nữa đi. Tối qua mày đã không ngủ rồi." Tôi dừng lại ngay khi thấy Tossakan bước ra từ phòng Mark. Rất nhiều cảm xúc đã ập đến cùng một lúc, ngay cả những cảm xúc mà tôi nghĩ là tôi không nên có, không nên suy nghĩ trong lúc này nhưng hiện tại tôi lại đang suy nghĩ và còn nghĩ rất nhiều.
"Mày thì khác à?" Tôi chỉ nghe thấy giọng của Mark vì Gun đã che mất nó. Với lại đứa nhóc đó vẫn đang đứng ở trong phòng.
"Nhưng mà mày đang sốt, đi lấy thuốc hạ sốt rồi uống đi." Nếu nó sốt, có phải hai đứa nó đã làm 'chuyện đó' đêm qua không?
"Tao ngủ một lát nữa đã."
"À….dọn quần áo cho tao với."
"Ừ."
Cánh cửa phòng được người bên trong đưa tay đóng lại. Gun đi đến và tôi không hề trốn tránh. Nhìn thấy cái áo mà nó đang mặc, tôi biết nó thuộc về đứa nhóc kia. Hai bàn tay tôi nắm chặt lại. Tôi muốn đi đến đấm cho nó một đấm vào cái khuôn mặt đẹp trai đã là Moon của khoa Y kia. Chúng nó đã ở cùng nhau đêm qua và bỏ mặc tôi như thế. Tossakan nhướn mày khi nhìn thấy tôi. Thằng nhóc này cũng cao lớn như tôi. Nó nhìn tôi rồi khẽ cười, như nó vẫn thường làm. Nếu là trước kia, mỗi lần tôi đều đáp lại nó nhưng lần này thì không.
"Đợi đã!" Tôi gọi nó lại trước khi nó đi qua. Gun dừng lại bước chân và nhìn tôi.
"Dạ?" Tôi biết rằng nó đã biết. Những người thông minh như thế thì nên biết. Và đứa nhóc trong căn phòng ấy có lẽ đã nói cho n��. Nhưng điều tôi không biết là chúng nó đã làm gì, đã nói gì với nhau.
"Mày đã cãi nhau với bạn tao và đến ngủ với nó?" Tôi nói và chỉ vào căn phòng mà nó vừa mới bước ra.
"Bạn bè của em cũng biết em ngủ lại phòng với Mark nhưng từ "ngủ" của em không giống như từ "ngủ" của anh với nó đâu. Đừng có nhìn em như thế một lần nữa. P'Vee anh nghĩ giữa em và Mark sẽ có gì? Em yêu P'Bar, em sẽ chết khi không có anh ấy, còn nó thì chỉ nhớ đến anh, thậm chí cả đêm và không ngủ." Gun nói và chỉ vào phòng của Mark…đứa nhóc ấy đã không ngủ vì tôi.
"Mày đã rời khỏi phòng…."
"Đừng có nghĩ là nó dễ dãi. Nó cũng là con người, đàn anh ạ. Đừng chỉ tin vào những gì mà anh thấy, anh nên lắng nghe nó nữa." Nó nói với tôi. Tôi quay đầu nhìn sang hướng khác. Tại sao nó lại tức giận thay cho Mark?
"Tao đã lắng nghe nhưng nó luôn làm tao tức giận…." Tôi nói rồi vuốt tóc ra sau như để giải toả cảm xúc của mình.
"Cả hai người đều là đàn ông. Vậy nó không thể nói chuyện với ai khác à? Anh phải thay đổi đi, nếu anh thực sự nghiêm túc thích nó thì anh không thể đối xử với nó như đang hẹn hò với một cô gái. Nó là đàn ông anh ạ. Nó sẽ có bạn là nam. Anh có hiểu không?"
"Đừng có ở đây mà dạy dỗ tao nữa. Mày nên đi giải quyết chuyện của mày đi." Mọi điều nó nói bây giờ đều đúng.
"Dù sao thì em cũng đi." Nó nói rồi nhìn tôi. "Nhưng mà em không dám đối mặt với P'Bar, P'Vee." Đôi mắt của nó như một chú cún con muốn cầu xin lời khuyên khiến tôi sởn da gà.
"Chuyện của mày đấy. Hôm qua nó đã khóc rất nhiều." Tôi nói rồi vỗ vai nó vài lần. Gun liếc mắt nhìn tôi rồi lẩm bẩm, nó bảo tôi cũng đã làm Mark giận. Tôi không quan tâm đến lời nó nói bởi vì bây giờ tôi đã dừng lại trước cửa phòng của Mark.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tôi gõ cửa phòng ba lần để gọi cái người đang ở trong. Nhưng mà không có tiếng đáp lại.
"Quên cái gì à?…." Khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ cùng giọng nói ủ rũ khiến tôi phải cau mày, không thích. Mà còn làm tôi bực mình hơn chính là khi tôi thấy nó đang mặc một cái áo dài, mỏng có thể thấy quần sóc ẩn hiện ở bên dưới, mặc dù nó đẹp trai, mặc dù nó cao, khuôn mặt nó không ngọt ngào nhưng mà nó thích đàn ông, đúng không? Và đêm qua…Lông mày tôi khẽ nhíu lại, môi giật giật nhìn nó từ trên xuống dưới một lần trước khi tiến đến gần nó và khẽ nói.
"Quên vợ."
"Chết tiệt….ưm!…��� Tôi đặt môi mình xuống đôi môi kia. Ngăn lại lời chửi rủa của nó dành cho tôi. Tôi nhẹ nhàng mút lấy đôi môi của nó. Tôi không quan tâm việc nó liên tục đánh vào lưng tôi để cố gắng làm tôi buông tay…Nhưng xin lỗi nhé…tôi sẽ không để nó đi đâu nữa.
Tôi bước vào phòng, môi của chúng tôi vẫn không rời nhau. Tôi đưa tay đóng cửa phòng, nó lùi lại nên tôi buộc phải buông nó ra. Bây giờ chúng tôi đang đứng ở giữa phòng.
"Anh bị điên à?" Nó đẩy tôi ra, tôi bị mất thăng bằng một chút nhưng tôi vẫn đứng thẳng được, nhìn vào người đang tức giận, tôi bước nhẹ đến gần nó.
"Tao đến để xin lỗi…" Mark thở hổn hển khi nghe những lời tôi nói. Nó vẫn đứng im như thế, khẽ nhìn tôi rồi nói.
"Anh nghĩ là em dễ dãi?" Tôi tê liệt ngay lập tức khi nghe thấy từ đó. Tôi không thích việc nó xúc phạm bạn thân mình. Không thích nó tự làm tổn thương chính mình. Nhưng tôi lại đã làm điều đó với nó.
"Xin lỗi…." Tôi nói rồi giữ tay nó lại nhưng nó nhanh chóng hất tay tôi ra. Thú thật cánh tay bị hất ra của tôi không đau bằng trái tim tôi.
"Anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ em là ai? Anh nghĩ rằng em thích anh nên anh có thể làm bất cứ điều gì với em à? Muốn lăng mạ lúc nào thì lăng mạ, có thể làm tổn thương em bằng bất cứ cách nào, có phải thế không?" Tôi chưa bao giờ thấy nó tức giận như vậy.
"Tao xin lỗi….Lúc đó tao đã rất tức giận, khi tao nhìn thấy ảnh của mày và Nuea."
"Anh rốt cuộc bị làm sao thế hả?" Nó hỏi với một giọng nói khàn đặc.
"Tao…tao không biết…tao muốn nói chuyện với mày." Tôi nhẹ nhàng đáp lại
"Vậy tại sao anh không nói chuyện với P'Nuea? Hay là hôm qua anh nói chuyện với P'Ploy cả ngày lẫn đêm."
"Tao không nói chuyện với Ploy, tao cũng không thể nói chuyện với Nuea vì nó thích mày."
"Vậy tại sao anh lại nói chuyện với em."
"Mark…" Giọng của tôi trở nên trầm thấp hơn "Xin lỗi." và tôi cũng cố gắng để điều chỉnh cảm xúc của mình nhiều hơn nữa.
"Em không biết nên nói gì. Em rất bối rối. Em đã nghĩ về anh cả đêm nhưng em không muốn nhìn thấy mặt anh. Không muốn nghe thấy giọng cả anh càng không muốn nghe anh nói anh sẽ quay lại với cô ấy." Nó nói và nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt nó run rẩy khiến cho tim tôi như thắt lại, tôi thật sự rất đau.
"Tao không nói chuyện với cô ấy…." Tôi nói và bước đến bên cạnh nó. "Tao thừa nhận là tao có nhớ cô ấy nhưng tao nhớ mày nhiều hơn." Tôi nh��n nó, nó quay lại nhìn tôi. Mọi thứ trên nét mặt của nó bây giờ đều khiến tôi đau đớn.
"Khi nào thì anh sẽ ngừng yêu chị ấy." Nó nói trước khi những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ đôi mắt phượng hẹp dài ấy, tôi không thích điều đó chút nào…Tôi không thích nhìn nó khóc. Tôi không muốn thấy nó yếu đuối. Nhưng chính tôi là người đã gây nên chuyện này. "Không thể ngừng yêu chị ấy sao? Anh không thể có cả em và chị ấy cùng một lúc. Nó quá đau…."
"Mark…" Tôi khẽ gọi nó rồi ôm nó vào lòng. Tôi đưa lên áp đầu nó xuống vai tôi, tay kia thì ôm lấy thắt lưng nó để kéo nó lại gần hơn.
"…." Nó không đáp lại, nó cũng không ôm lại tôi nhưng mà nó không đẩy tôi ra.
"Ngay bây giờ…chúng ta có thể…" Tôi ôm nó chặt hơn. "Tao biết là bây giờ tao phải nói chuyện của cô ấy để kết thúc tất cả. Nhưng mà giờ tao chỉ muốn mày, có được không? Nếu tao ích kỉ thêm một lần này nữa, mày sẽ nói gì về tao?" Tôi hỏi rồi kéo nó rời khỏi vòng tay của mình, tôi nhìn vào mắt nó, đôi mắt ấy hơi sưng một chút, nó cũng đang nhìn vào mắt tôi.
"Đàn anh thật là tồi tệ…" Nó nói rồi lao vào lòng tôi, gục đầu xuống vai tôi một lần nữa. "Tệ nhất."
"Tao thừa nhận." Tôi đáp lại và đưa tay ôm lấy người trong lòng, khẽ xoa nhẹ mái tóc của nó thay vì một lời an ủi nó ngăn nó ngừng khóc.
"Đàn anh là cái đồ ích kì." Thanh âm của nó rất nhỏ nhưng vẫn vang lên quanh quẩn bên tai tôi.
"Tao chấp nhận tất cả…." Tôi chấp nhận, chỉ cần có được nó, tôi chấp nhận tất cả.
Tôi cảm thấy người nó hơi động đậy. Mark dần rời khỏi cái ôm của tôi. Nó nhìn tôi rồi chậm rãi lên tiếng.
"P'Nuea thích em." Nó nói những điều mà tôi đã biết. "Em đã nói với anh ấy là em có người mình thích. Nhưng anh ấy nói anh ấy sẽ đợi."
"Đợi cái gì?" Tôi thật sự không hiểu lắm mặc dù nó nói rất rõ ràng nhưng nó cũng không hề dừng lại trả lời câu hỏi của tôi mà vẫn tiếp tục nói.
"Nếu em hẹn hò với người đó, anh ấy sẽ bỏ cuộc. Nhưng nếu em không hẹn hò với người đó, anh ấy bảo em hãy quay lại tìm anh ấy." Nó nói và nhìn tôi. Giống như nó đang muốn nói điều gì khác với tôi. Tôi giật mình, mỉm cười thật đẹp trai rồi bước đến thì thầm vào đôi tai đang đỏ lên vì khóc quá nhiều.
"Mày sẽ không bao giờ quay lại tìm nó đâu." Nó quay mặt lại, chúng tôi kề sát nhau hơn. "Tao sẽ không để mày đi." Tôi nói rồi cọ mũi của mình lên má nó thật nhẹ nhàng.
"Rồi sau đó anh lại quay lại tìm cô ấy có đúng không?" Nó rời khỏi tôi và hỏi.
"Bây giờ, tao chỉ có mày."
"Vậy sau này?" Nó hỏi tôi với chất giọng khàn khàn cùng với ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
"Cũng chỉ có mày." Tôi nói trước khi hôn lên đôi môi đã sưng đỏ kia, khẽ mút nhẹ môi nó trước khi đưa lưỡi liếm quanh môi nó và nhẹ nhàng đẩy lưỡi mình vào trong khoang miệng nó. Mark lúc đầu vẫn rất bình tĩnh nhưng khi tôi ôm chặt lấy nó và hôn thì sau đó nó cũng đồng ý mở tiếp, tiếp nhận nụ hôn của tôi. Chúng tôi đã hôn nhau như thế trong vòng vài phút. Nụ hôn ấy nói lên cảm xúc và giải toả hết những cảm xúc khác nhau bị dồn nén trong lòng chúng tôi, nó giống như một lời hứa.
Tôi hứa mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn trước.
Tôi không biết hai chúng tôi đã ngã xuống giường từ khi nào. Có vẻ như điều đó không hề thú vị bằng đôi môi ngọt ngào này. Tôi khẽ cắn môi dưới của nó, Mark đáp lại tôi. Lưỡi của chúng tôi quấn quýt nhau cho đến nước miếng chảy ra, tôi di chuyển xuống khoé miệng liếm láp nơi đó rồi chuyển lên mũi, sau đó là má.
"P'….Em phải tham gia hoạt động." Giọng nói khàn khàn vang lên, tôi chỉ mỉm cười, ngồi dậy nhìn nó, nó nghiêng người trốn tránh ánh mắt của tôi.
"Đừng lo lắng về điều đó. Đừng đi. Tao sẽ không để mày đi." Tôi khề mặt mình gần mặt nó hơn thì bị một bàn tay mạnh mẽ hất ra, tôi hôn lấy cơ bắp bên dưới lớp áo của nó.
"Em đã nói là em phải tham gia hoạt đđộng." Nó nói rồi buông cánh tay của mình xuống. Tôi thở dài, lấy điện thoại trong túi quần ra gọi cho một người bạn thân.
"Yiwa." Tôi gọi tên nó ngay khi điện thoại được kết nối.
[Cái gì? Mày còn không thèm đợi tao nói xin chào.] Giọng nói ngọt ngào của cô ấy vang lên.
"Yiwa, đàn em của mày bị ốm." Tôi nói xong rồi đối mặt với Mark, đưa tay lên chạm nhẹ vào cổ nó làm cho nó giật mình. "Rất nóng, còn bị khó thở." Tôi mỉm cười nhìn Mark, cố gắng giữ nó lại. Ánh mắt nó tỏ vẻ không hài lòng nhưng mặt nó đang đỏ dần lên.
[Có chuyện gì thế? Tao có nên gọi bác sĩ không?]
"Không cần đâu, tao chỉ gọi báo cho mày là tao sẽ ở bên nó, không đến tham gia hoạt động buổi sáng đâu. Tối sẽ đến." Tôi trả lời, muốn cho bạn mình bình tĩnh lại.
[Đợi một chút….Tao thấy là lạ.]
"Tao không gọi để cho mày hỏi chuyện. Tao gọi chỉ để nói cho mày biết." Tôi nói rồi cúp máy trước khi cô ấy kịp rít gào lên. Tôi nhướn mày nhìn Mark, sau đó cúi xuống hôn nó.
"Làm chuyện như thế là xấu tính." Nó nói nhẹ, tôi nghe thấy và mỉm cười.
"Mày cũng nói tao là người xấu mà." Tôi nói và giơ tay sờ sờ mặt nó. Nó quay mặt lại nhìn tôi một cái rồi lại quay đi luôn.
Tôi nhìn nó đang quay mặt về phía cửa sổ. Tôi tiến lại gần nó, đưa tay ôm lấy nó, nó không có đáp lại cái ôm của tôi nhưng nó để tôi ôm nó. Tôi nhìn cái người vừa mới khóc kia, nó cũng quay lại, ngước mắt lên nhìn tôi.
"Bây chúng ta làm hoà rồi đúng không?" Khuôn mặt của nó đang dần dần đỏ lên. Đôi mắt phượng hẹp dài lại nhìn sang chỗ khác. Tôi chưa bao giờ dỗ dành nó giống như việc nó cũng chả bao giờ dỗ dành tôi.
"…" Đứa nhóc cao lớn bên cạnh không đáp lại, Mark khẽ dịch người một chút nhưng tôi đã kéo nó lại để nó không thể di chuyển được.
"Ao…Sao vậy? Vừa nãy chúng ta đã hôn nhau làm hoà rồi mà." Tôi nói rồi nhìn nó, tôi kéo tay của nó rồi gối đầu lên, nó nhìn tôi không hài lòng nhưng cũng không có rút tay lại.
"Đàn anh…"
"Như thế này thật tốt." Tôi nói và mỉm cười. Nó cũng đỏ mặt khẽ cười rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh nghĩ thế này là dễ thương à?" Những lời nói của nó đều làm cho sự tự tin của tôi biến mất.
"Ao….Mày nói là mày thích thế này mà…" Những lời nói của tôi đều biến mất khi người kia cúi xuống hôn tôi. Mark hôn tôi, sau đó trong vài phút tôi không để ý nó đã mút lấy môi tôi.
"Thích đến mức không thể dứt ra…" Tôi nở nụ cười khi nghe nó nói.
"Tao cũng cảm thấy như vậy." Tôi ngại ngùng rồi quay mặt về phía nó. Tôi vùi đầu vào cổ nó. Khi Mark cúi xuống, cằm của nó khẽ chạm đỉnh đầu tôi.
"Em rất thích thế này. P'Vee." Tôi lại rúc vào gần hơn để nói cho nó biết là tôi cũng thích thế này.
Tôi ôm Mark khoảng một tiếng. Không phải vì buồn ngủ mà vì nhiệt độ cơ thể của nó đang tăng lên. Tôi buông nó ra, quay đầu nhìn đồng hồ. Đã 9 giờ sáng rồi, nên ăn sáng
Tôi ra khỏi phòng mua cho Mark chút gì đó để ăn. Tôi mua một chút cơm và cá cho nó, tôi ghé vào gặp bác sĩ để mua thuốc. Tôi cũng đã đi tìm Bar và Gun để hỏi bác sĩ về thuốc hạ sốt cùng một số vấn đề nữa nhưng mà không thể nào tìm thấy hai chúng nó. Thôi được…Hãy để cho chúng nó có thời gian làm lành với nhau. Tôi chả thèm quan tâm. Người đang sốt nằm ở trên giường kia thú vị hơn nhiều.
"Nếu đau họng thì phải uống nước ấm, ngừng uống nước lạnh đi. Chỉ nên lau người, ăn rồi uống thuốc theo đơn này." Bác sĩ nói rồi cười với tôi, sau đó đưa thuốc cho tôi.
"Cảm ơn ạ." Tôi trả lời một cách lịch sự.
"Cậu có muốn đo lại thân nhiệt được không?" Anh ấy nói rồi lấy cặp nhiệt độ ra nhìn tôi như thế muốn xin phép.
"Em ổn ạ, là đàn em của em." Tôi mỉm cười. Anh ấy gật đầu, giải thích cho tôi nên lau người thế nào, sau đó rời đi.
Tôi trở về phòng với một khay cơm cùng với thuốc. Đặt ở ở trên bàn cạnh giường rồi đi đến xem người kia. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào trán nó, cảm thấy hơi nóng nhưng mà uống thuốc vào sẽ đỡ thôi. Tôi đi lấy nước ấm đến, ngồi bên cạnh lau người cho nó. Tôi nhúng khăn vào nước rồi vắt khăn để cho nó hơi ẩm như bác sĩ nói. Tôi lau thật nhẹ qua cổ của Mark, lúc chạm vào cổ nó, nó giật mình mở mắt nhìn tôi làm tôi bối rối.
"Lau người cho mày, cả người mày đang nóng hầm hập đây." Tôi nói với nó. Nghe thấy thế nó gật đầu, từ từ ngồi dậy…
Chết tiệt!
Nó cởi áo ra, quay lại nhìn tôi, ánh mắt của nó ý là cho phép tôi lau người cho nó. Tôi cầm khăn, nuốt một ngụm nước bọt. Chết tiệt….Ngay cả khi đều là đàn ông nhưng mà nó có biết rằng tôi đã rung động với nó không, mà chính nó cũng đã rung động với tôi mà, đúng không? Sao có thể cởi áo khoe body thế kia. Làm như vậy muốn tôi nghĩ thế nào?
"Lau lưng cho em, cảm giác dính dính khó chịu muốn chết." Nó nói rồi nằm xuống. Và tôi lại nuốt nước bọt.
Mark quay đầu nhìn ra chỗ khác, mắt tôi thật sự không nên thấy cảnh tượng này mà. Tôi cảm cố gắng rất nhiều để không chú ý đến body rắn chắc của nó. Bờ vai vững chắc hay là vòng eo xinh đẹp t��i đã từng ôm trước đây. Tôi càng cố gắng không nhìn vào mông nó, được che chắn bởi một lớp quần mỏng nhưng có một ý nghĩa loé lên trong đầu tôi 'cặp mông của thằng nhóc này thật căng tròn.'
"Lau đi." Nó quay đầu lại, thanh âm của nó làm tôi tỉnh táo lại. Tôi cố gắng hít thở, tự nói với mình là phải hết sức kiềm chế. Nhìn vào chiếc khăn trên tay, tôi rất ghen tị với nó. Giá như không có cái khăn này ngăn cách tay tôi với lưng nó thì tốt biết bao.
"Anh lau ở chỗ đấy lâu rồi đó." Nó lại quay lại nhìn tôi, tôi chỉ nhướn mày nhìn lại nó.
Tôi sẽ lau cả ngày.
Sau khi lau người cho Mark xong, tôi đưa đồ ăn cho nó ăn rồi uống thuốc. Nó đã ngoan ngoãn làm theo, không hề than phiền một chút nào. Khác với Bar khi nó bị bệnh, nó luôn than khóc nhức cả đầu. Tôi là người thân nhất với Bar cũng là người duy nhất dám đến gần nó lúc đấy, những người khác không có can đảm đến gần. Tôi để Mark ngủ một lát, đặt báo thức lúc 4 giờ chiều như nó nói. Thật sự, tôi không muốn nó tham gia hoạt động nhưng đây là chuyện không thể nào tránh khỏi. Và quan trọng là nó muốn đi.
Tôi muốn đi tìm Bar với Gun để Mark có thể yên tĩnh ngủ một giấc, tôi hài lòng nhìn Mark một lát trước khi rời đi. Tôi đến nói với Bar là nó là đàn anh giáo dục phải trao bánh răng cho đàn em nên hãy rời khỏi phòng ngay và làm tròn bổn phận của mình. Nó và Gun đã ở cùng nhau, tôi không biết chúng nó đã làm hoà bằng cách nào nhưng khi chúng tôi tìm đến bạn tôi chỉ vừa mới dậy, mắt thì sưng húp. Chúng nó trêu chọc nó hai, ba câu thì bị nó bốp trả cho một câu 'làm thì đã làm rồi, nói nhiều.'.
Tao có thể làm ngay bây giờ, cũng không ít hơn mày đâu nhá.
Hoạt động được tổ chức tại bãi biển. Có rất nhiều người nên mất rất nhiều không gian, mọi người ngồi tạo thành nhiều vòng tròn, một ở trong rồi lại có vòng ở ngoài, cứ thế cho đến hết. Đội Sotus thì thằng Pound là người dẫn đầu, đứng ở bên cạnh, chắp tay đằng sau nhìn các sinh viên năm nhất. Muốn đi đến cầm một con dao chặt đầu bạn tôi ghê, trước khi bắt đầu nó đã uống vài ly khi được mấy đứa nhóc năm nhất mời. Muốn hét lên nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là đi đến ngồi xuống cùng với mọi người.
Mấy đứa nhóc năm nhất nhìn tôi rồi bàn tán với nhau. Rất nhiều đứa mơ mộng, tôi còn nghe thấy có đứa nói là muốn tán tôi. Hay thậm chí cả câu chuyện về bức hình cùng một người bí ẩn mà tôi ��ã đăng trên Facebook. Tôi nhìn qua người đó và mỉm cười với nó. Mặt nó vẫn cứ một biểu cảm như thế. Có thể là không thoải mái do vẫn sốt. Tôi đứng dậy đi vòng qua hướng đó, cho đến khi thằng Fuse chặn tôi lại, nó cau mày. Tôi chỉ mỉm cười với nó và tiếp tục bước đi.
Tiên sư nhà nó nữa!
"Ồn ào gì bên dưới thế? Có thấy tao còn đứng ở đây không hả? Mặc dù đây là hoạt động thoải mái nhưng bây giờ tao không thoải mái." Pound nói.
"Sao anh lại không khoẻ? Buổi sáng em vẫn còn thấy anh cười te tởn cơ mà." Tôi bật cười khi thấy Pound liếc mắt nhìn thằng nhóc Kamphan đang thì thầm với Fuse. Thằng Moon đẹp trai của khoa tôi đập đầu bạn mình một cái rồi lại nhìn về phía trước.
"Hoạt động tiếp theo sẽ là trao bánh răng, đây cũng là sự thừa nhận của đàn anh, đàn chị với đàn em. Những sinh viên năm nhất được đọc tên bởi đàn anh, đàn chị thì hãy bước ra ngoài và làm theo yêu cầu."
Sau đó, họ bắt đầu đọc tên từng người một, mỗi người bước ra sẽ phải đọc mã số, tên cùng biệt danh của mình và tên của tất cả các thành viên trong gia tộc mã số. Những đứa nhóc khác đang ngồi nhìn bạn mình đứng ở giữa vòng tròn làm các hoạt động. Có 39 người, năm cuối thì đang ngồi lắng nghe còn năm ba thì đang chuẩn bị trao bánh răng. Từng người bước ra, thằng Pound với thằng Pin đóng vai phản diện. Chúng nó trêu chọc bắt bọn năm nhất phải đọc lại hai lần, giả vờ bảo bọn nó đã không nói chính xác tên đàn anh, đàn chị. Ngay cả khi mấy đứa nó nói đúng thì chúng nó vẫn tìm cách trêu chọc.
"Tiếp theo, mã số xxxxxxxxxx." Mười chữ số đư��c đọc lên hai lần. Đứa nhóc cao lớn mà tôi biết từ từ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình và đi đến giữa vòng tròn, nó gần như sắp ngã mỗi khi nó bước đi. Tôi không thể nào rời mắt khỏi nó. Đôi mắt của Mark nhìn vào đàn anh, đàn chị, giọng nói khàn dần, đọc tên từng đàn anh, đàn chị, không hề có sai sót gì từ đầu đến cuối.
"Một lần nữa! Tao không nghe rõ!" Tôi quay sang nhìn thằng Pound, giống như Mark cũng đang làm. Thằng nhóc không hề phản đối hay gì cả, tiếp tục làm tiếp. Chưa được một nửa, Pin đột nhiên hét to. Lũ chúng mày, sao lại trêu chọc nó hả?
Tôi quay sang nhìn Yiwa và nó có vẻ cũng đang lo lắng. Không phải lo lắng là nó sẽ sai mà lo lắng nó sẽ ngã xuống đó mất. Khuôn mặt của nó tái nhợt khiến tôi không thể chịu được nữa mà bước đến thì thầm với Pound rằng Mark đang bị bệnh.
"Thằng bé ốm, thằng chết dẫm!" Cái mặt của nó là sao vậy? Nhìn tôi như kiểu tiếp tục muốn hỏi có thật hay không. Tôi ngay lập tức quay sang lườm nó.
"Xin lỗi nha, đây là đứa nhóc của Nuea nên tao muốn trêu tí thôi mà." Tôi muốn nhấc chân đạp cho nó một cái và muốn nói thật to đây là đứa nhóc của tao.
Mark làm xong hoạt động vòng thứ tư rồi từ từ đi bộ lại phía năm hai để năm hai buộc dây cho nó. Yiwa bước đến, ôm lấy nó, an ủi rồi đưa nó ra khỏi đó. Thằng Nuea cũng đi theo sau và đưa tay sờ trán nó. Mark mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía bạn nó. Khi đi ngang qua tôi nó làm khẩu hình miệng 'ok'.
Tôi cũng khẽ đáp lại nó 'giỏi lắm'.
Hoạt động trao bánh răng tiếp tục diễn ra cho đến khi người cuối cùng bước ra, đó là Fuse, đàn em cùng mã số của Bar. Thằng nhóc đó cũng bị bắt nạt một chút vì người trong gia tộc của nó. Pound, người đã trêu chọc Bar từ buổi chiều đang điên cuồng hợp lực cùng Pin trêu chọc Fuse, bởi vì nó là đàn em cùng mã số với Bar. Tôi cũng hùa vào trêu chọc vài lời cho đến khi thằng Bar không chịu được nữa phải đi ra bảo vệ cho đàn em của mình.
"Không có bánh răng, vì ở chỗ bác sĩ rồi!" Thằng Bar hét lên sau khi chịu không nổi việc bị chúng tôi trêu chọc trong một thời gian dài. Khuôn mặt nó lúc đen lúc đỏ. Sau đó nó đi đến chỗ Tossakan, kéo cổ áo của nó ra để lộ sợi dây chuyền trên cổ của thằng nhóc bác sĩ. Tiếng la hét vang lên cho đến khi bạn tôi xấu hổ nhưng bạn trai của nó thì không.
"Bánh răng của kỹ thuật ở chỗ bác sĩ rồi." Gun nói. Sau đó lại quay sang nhìn Bar. "Người đàn ông này cũng là của bác sĩ rồi!" Thanh âm trêu chọc lại vang lên cho đến khi tôi không thể nào nghe tiếp được nữa. Tôi đi bộ đến chỗ Mark rồi từ từ đưa nó ra khỏi vòng tròn.
"Đừng để tao phải công khai…." Tôi nói lúc quay về khánh sạn.
"Anh đang nói cái gì đây?" Mark hỏi, tôi dừng lại ở trên cầu thang đợi nó đi đến.
"Công khai vợ giống như Bar." Tôi nói.
"Gun không phải vợ của P'Bar." Nó đáp lại.
"Thì mày có thể tuyên bố mày là vợ tao giống như những gì Bar thông báo…như thế, tao không sao đâu." Đứa nhóc cao lớn đứng bên cạnh tôi, chuẩn bị nói điều gì đó.
"Này….Sao em phải nói thế?" Nó lắp bắp trả lời rồi tiếp tục bước đi bỏ lại tôi đứng đó cười một mình.
Buổi tối, chúng tôi cùng nhau ăn uống, cả đàn anh, đàn chị và đàn em. Ngồi thành ba vòng tròn lớn. Cùng nhau nói chuyện, ăn uống rồi hát hò. Vừa nãy, đàn em cùng mã số với tôi là Lan đã ngồi cạnh tôi sau đó một đứa khác là Pam đã đến gọi nó đi mất. Nên bây giờ người ngồi bên cạnh tôi là đàn em cùng mã số với Yiwa hay nói cụ thể hơn thì chính là Mark….Năm nhất mà tôi muốn trở thành người thân thiết nhất.
"Tại sao Mark luôn phải ngồi cạnh mày hả?" Giọng nói khó chịu của Nuea vang lên khiến tôi phải nhướn mày nhìn nó và ngồi dịch lại gần Mark hơn.
"Tại sao nhỉ?" Tôi nhướn mày hỏi bạn mình sau đó quàng tay qua cổ Mark. Đứa nhóc ấy cùng mọi người đều quay lại nhìn tôi.
"Anh say rồi à?" Giọng nói khàn khàn của một người dường như đã say hỏi tôi.
"Không, mày mới say." Tôi nói và lấy ly rượu ra khỏi tay Mark.
"Cho em thêm một chút nữa đi."
"Mắt mày sắp dính vào nhau rồi kia kìa. Với lại hôm nay mày cũng không khoẻ." Tôi nghiêm khắc nói.
"Ừmm….." Nó chỉ đáp lại bằng một tiếng đơn giản ở trong cổ họng. Tôi nhớn mày nhìn nó.
"Có chuyện gì vậy?" Yiwa đi đến trước mặt tôi hỏi.
"Đàn em của mày ý, sao mà dễ bảo thế không biết…." Tôi hỏi bạn mình nhưng ánh mắt lại dừng lại ở đứa nhóc bên cạnh.
"Vì không muốn anh lo lắng về điều đó." Người nói câu này không phải là Yiwa mà là Mark. Câu trả lời khiến Yiwa cứng họng luôn, nó đưa tay bám lấy tôi lắc điên cuồng
"Đến bước nào rồi? Tại sao Mark không nói với chị." Giọng nói ngọt ngào vang lên, đủ chỉ để ba người nghe thấy.
"P'Yiwa đã biết rồi." Mark trả lời. Nó cúi xuống ăn đồ ăn của mình. Tôi mỉm cười mặc dù nó không nhìn thấy, tôi đưa tay lên xoa tóc nó, nó ngước mắt lên nhìn tôi ngại ngùng. Rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
"Không sợ người khác nhìn thấy à?" Mark nhẹ nhàng lên tiếng. Tôi nghe nó nói rồi nhìn vào bạn bè của mình. Không ai quan tâm đến chúng tôi vì bây giờ chúng nó đang dồn hết sự chú ý vào cặp đôi Tossara. Không ai nhìn qua đây cả, ngoại trừ một người bạn thân khác của tôi.
Người bạn tốt mà cũng thích Mark của tôi.
"Ai truyền cảm hứng cho mày mà khi ở cùng chồng mày nhõng nhẽo thế!" Tôi rời mắt khỏi Nuea, cầm điện thoại lên trước khi hỏi Bar. Bạn bè đều trêu chọc nó nên nó mới hét lại rằng vì đó là Tossakan. Chúng tôi tiếp tục trêu chọc nó cho đến khi nó xấu hổ, cuối cùng chúng nó còn bắt nó hôn Gun, nó nói nó sẽ làm. Lúc đầu nó không muốn hôn Gun trước mặt bọn tôi đâu nhưng cuối cùng thằng nhóc bác sĩ đã đi đến và hôn Bar, một nụ hôn ngọt ngào khiến người ta tan chảy. Chúng nó lại bị trêu sau khi hôn nhau. Trêu đến khi Bar không chịu được nữa mà trốn vào lòng Gun, nhưng bạn bè tôi vẫn không hề dừng lại. Tôi mỉm cười một chút, đưa tay quàng cổ Mark, kéo nó lại gần hơn.
"Gun và tao, ai hôn giỏi hơn?" Tôi hỏi khi bạn bè đang bàn luận về cách hôn của thằng nhóc bác sĩ.
"Hỏi cái quái gì đấy? Em còn chưa bao giờ hôn nó." Mark đáp lại. Khoé miệng tôi khẽ cong lên, điều này chứng minh cho việc tôi đang cảm thấy rất vui đến nỗi tôi không thể không khẽ phát ra tiếng cười trong cổ họng.
"Thì nhìn ý." Tôi hỏi thêm.
"Anh phải hỏi em thích kiểu nào hơn mới phải." Mark nói. Nhưng tôi lắc đầu, cúi xuống kề sát tai nó.
"Vậy mày có thích nụ hôn của tao kh��ng?" Tôi nhẹ nhàng thì thầm, chờ đợi câu trả lời.
"Đừng có mà ngốc nữa…." Nó chỉ nói mỗi thế rồi quay lại tiếp tục với đĩa đồ ăn. Tôi cứ cười như vậy cho đến khi Yiwa chọc chọc tôi nói cho tôi biết Nuea đang nhìn tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Không phải là tôi không biết nó đang nhìn tôi, không phải tôi không biết nó thích Mark đến mức nào. Chỉ là tôi lựa chọn bỏ qua. Nó có thích Mark bao nhiêu đi nữa thì bây giờ Mark cũng thích tôi và hiện tại tôi không còn ngu ngốc nữa….