{TOSSKAN}
Không khí buổi chiều thật mát mẻ. Mà hiện giờ là cái tình huống gì đây?
Tôi chỉ muốn thoát khỏi cái chỗ toàn người này thôi. Tất cả mọi người đều mong muốn được trở thành sinh viên khoa Y. Cũng giống các khoa khác, khoa Y cũng tổ chức tiệc chào đón sinh viên mới. Nhưng vì không hề thích hoạt động này chút nào, nên nhất định tôi sẽ tìm một lý do nào để thoát thân khỏi bữa tiệc.
Tôi nói cho mấy anh chị, mình là thành viên mới của câu lạc bộ bơi lội, và muốn luyện tập thêm một chút, vì vậy đã trốn thoát thành công. Nếu muốn rời khỏi bữa tiệc thì nhất định phải báo tên cho đàn anh biết, sau đó bạn có thể đi.
" SatGun, mày tới là gái toàn nhìn mày." – Beam đang ngâm mình dưới nước, còn tôi thì ngồi trên thành bể bơi.
"Tao tên Tossakan, chứ không phải SatGun" – Tôi vừa nói vừa ấn đầu nó xuống nước.
"Mày định làm gì tao? Nhờ tao thì mày mới trốn được đấy nhé" – Beam mỉa mai.
Sự thật tôi chẳng phải vận động viên gì cả, tôi chỉ mượn danh nghĩa của thằng vận động viên thực thụ thôi.
Đừng có nói tôi xảo quyệt, chẳng qua chỉ là một chiến lược thôi.
"Vâng, Tossakan sẽ không bao giờ quên ơn của ngài Patthawi" – Tôi cúi đầu với nó, nhưng chẳng có chút nào thật lòng.
Chẳng qua muốn kiếm chuyện với nó chút thôi.
"Xuống bơi chút đi mày" – Nó bắt đầu rủ rê.
"Không, tao lười"
"Tao muốn cho vợ mày nhìn thấy dáng vẻ của mày bây giờ" – Nó chỉa ngón tay về phía tôi.
"Nói cái gì. Nói nữa là tao bực bội nha"
"Tao chỉ nói đùa thôi"
"Nhưng tao chẳng thấy buồn cư���i chút nào"
"Tao muốn bơi thêm chút nữa. Mày nhắn nó xong việc ghé hồ bơi luôn nhé. Rồi về chung luôn" – Nó bỏ lại câu nói rồi tiếp tục bơi xa xa.
Mới nói chuyện là bạn thân của tôi, cùng với một người nữa tạo thành nhóm bạn đã chơi chung với nhau từ cấp 2.
Beam, cao, trắng trẻo, ngoại hình hoàn hảo. Đồng thời nó cũng là một vận động viên bơi lội.
Tôi là Tossakan – Gun. Đẹp trai, thông minh, vượt qua được bài test vào khoa Y của trường đại học.
Người còn lại là Nantanon, người chăm chỉ nhất trong ba đứa. Nó nhỏ nhắn, có phần trẻ hơn so với các sinh viên khác. Dễ thương lại học giỏi. Nó đúng là một sinh viên khoa Y tiêu chuẩn. Không bao giờ cúp tiết học hay bất kỳ hoạt động nào cả, trong khi tôi và Beam thì khỏi nói.
Tôi muốn một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi người khác.
[Tossakan: Xong buổi lễ đón đàn em thì tới hồ bơi nhé]
[Nantanon: Những chàng trai hư hỏng]
[Tossakan: Buổi lễ có vui không?]
[Nantanon: Rất vui]
Gửi xong tin nhắn, ở hàng rào gần bể bơi vẫn còn vài cô gái đang nhìn tôi. Họ còn vẫy tay nữa, vì vậy tôi cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại.
Ai nói đẹp trai thì kiêu căng?
Ai nói thông minh thì ích kỷ?
Tôi đây rất tốt bụng nhé.
Tôi quay về với chiếc điện thoại, tiếp tục lướt facebook.
[Dream Dream
10 phút trước
09h00 sáng ở hồ bơi nhé. Muốn đi bơi ghê
23 lượt thích – 5 bình luận]
[Nephi Panlike: F*ck ! Là N'Gun]
[Pp Pan: Đẹp trai nhất hồ bơi luôn]
[One na: Muốn nhảy xuống bể bơi lắm ấy]
[Nu: Bơi đi mà, N'Gun]
[Rta Ghn: Nếu tôi bị ngất thì bác sĩ đẹp trai có tới cấp cứu không?]
Tôi mỉm cười. Mặc dù mới vào học chưa lâu, nhưng vì tôi là sinh viên trao đổi của trường học, nên mọi người hay nghĩ [Bác sĩ thật đẹp trai. Bác sĩ gay chắc luôn]. Chính vì vậy tôi hay "được" mấy anh chị chú ý tới.
[pongPongGy: 20 phút trước
Tôi mới thấy hotboy khoa Y ở bể bơi
38 lượt thích – 4 bình luận]
[Da Darin: 30 phút trước
Tôi muốn đăng ký làm bạn gái của N'Gun
46 lượt thích]
Tôi lướt qua mấy bài post. Một số người phàn nàn thời tiết. Số khác thì kêu ca về trường học. Tôi thích nghịch mấy mạng xã hội, nó khiến tôi bớt cô đơn.
[Bar Sarawut: 30 phút trước
Nóng. Muốn đi bơi
87 lượt thích – 8 bình luận]
[Yiwaa: Đi bơi liền thôi. Đi bơi cùng Gun]
[Bar Sarawut: gì?]
[Pandora: ý nó là Gun bên khoa Y đó]
[Yiwaa: Ẻm đẹp trai cực kỳ. Muốn kéo xuống hồ bơi ghê]
[Bar Sarawut: không chịu nổi, tao đi bơi đây]
[RAFie: Được rồi, tao chờ nhé]
[U Unun: Bạn của tao, đang chờ]
[Tonkla: chờ đợi ~ing]
Tôi đã follow facebook của anh ấy từ lâu. Vì từng học ở gần đây, nên cũng đã từng ghé qua trường đại học vài lần. Anh ấy có khi còn không biết tới sự tồn tại của tôi. Lần đầu tiên khi đọc mấy bình luận, tôi mới biết mình nhỏ hơn hai tuổi. Thời gian đó tôi chỉ biết vùi đầu vào học, không làm gì hết, nhưng tới khi lên đại học, mọi chuyện sẽ khác.
"Tao để đồ ở đây nhé" – Tôi nghe thấy phía bên phải không xa lắm chỗ đang ngồi, chính là chủ nhân của bài post facebook tôi mới đọc.
"Đến nhanh vậy?" – Một người bạn trong hồ bơi hỏi anh ấy.
"Tao ở khoa tới"
"Bỏ cuộc đi mày. Các em gái khoa Quản lý chỉ phát cuồng vì trai khoa Y thôi" – Người bạn đi cùng anh vỗ vai chọc ghẹo, tr��ớc khi khởi động nhảy xuống bể bơi.
"Để tao xuống thể hiện cho xem thứ thiệt như thế nào. Rồi tất cả sẽ đổ gục vào vòng tay của trai Kỹ thuật hết" – Anh ấy vừa nói, vừa cởi áo ngoài, lộ ra dáng người đẹp đẽ.
Ừm….tôi cảm thấy hơi nóng.
"Mày khẳng định mày là vận động viên?"
"Cái gì?" – Anh ấy hỏi lại trước khi định nhảy xuống nước.
"Cơ bắp thì không có, người thì mỏng mỏng"
Đúng thế, dáng người anh ấy nhỏ nhắn. Tôi quay lại nhìn.
Ùm…........…
"Chết đi mày" – Anh ấy cười lớn sau khi đạp bạn mình xuống nước, lấy tay gạt nước lên mặt.
"Thôi nào. Vận động viên có thân hình người mẫu nữ".
"Con gái cái khỉ gì, tao không có ngực nhé"
Ùm…............
Lần này là tiếng anh ấy nhảy xuống nước, đuổi theo bạn mình đang cố gắng tránh thoát dưới hồ bơi. Sinh viên đại học? Xem ra giống mấy đứa nhóc cấp ba không khác chút nào. Từ chiều đến tối, lại có thêm người tới bể bơi. Trên khán đài cũng không ít người. Có người tới để ngắm nhìn các vận động viên đẹp trai, cũng có người đi cùng với bạn. Thật may là bể bơi đủ rộng.
[Chuông điện thoại]
"Nghe" – Tôi nhìn thoáng qua người gọi tới rồi nghe máy.
"Tụi mày ở đâu vậy? Hình như khá đông người?" – Giọng nói nhỏ nhẹ từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Tao đẹp trai vậy mà không nhìn thấy tao luôn hả?"
" Đủ rồi. Mày ở đâu?"
"Tao ở cạnh bể bơi, gần sân bóng đá"
" Nói nhiều ghê" – Đứa bạn nói xong câu này thì cúp điện thoại.
Năm phút sau, Nantanon tới nơi, nó ép tôi phải tham gia cuộc thi "Nam khôi và Hoa khôi" của trường.
"Nếu mày không đi, các đàn anh sẽ loại mày khỏi gia tộc mã số"
"Được rồi. Tao cũng định tham gia mà" – Tôi tiếp tục nghịch facebook. Lơ đãng lướt qua dãy khán đài. Khi nãy mới chỉ có vài người, giờ đã thêm một số nữa rồi.
Thật đáng sợ.
Trong khi đó, cũng có vài người nhìn về phía bên cạnh tôi. Na đang cúi đầu xem sách. Đứa bạn này của tôi đúng là không bỏ lỡ một chút thời gian nào. Tôi cười cười với nó, chỉ chút nữa thôi facebook sẽ có vài bức ảnh chụp hai đứa, kiểu như "vợ Na chăm sóc chồng Gun", đại loại vậy.
Kỳ thật, tôi cũng quen với việc này rồi. Mấy đứa đều đã chơi chung với nhau từ trung học tới giờ, đơn giản bạn bè bình thường thôi.
"Tao đã đọc được nửa cuốn sách rồi, bao giờ nó mới chịu rời bể bơi vậy?" – Nó nhìn về phía bể bơi hỏi.
"Chắc 8h tối" – Tôi trả lời nó, thuận tiện giúp nó kéo kéo cổ áo.
"Tao cầu cho nó bị viêm phổi chết luôn. Nhìn xem mấy đàn anh khoa kỹ thuật, họ cũng nghỉ rồi" – Nó nhìn theo vài người đang chuẩn bị rời khỏi.
Thực tế là thời gian cũng khá lâu rồi, vài người đi kiếm gì đó ăn. Chắc cũng có vài người ở lại vì thích.
Tôi đang muốn nói tới thằng Beam.
"Thích tới độ không quan tâm có bị viêm phổi hay không" – Tôi cũng nghĩ vậy.
"Ừm..Tao đói"
"Rồi tao làm gì?"
"Gọi nó lên bờ thôi. Dù sao cũng chẳng còn ai xem nữa, biểu diễn làm gì"
"Tao cũng đói"
"BEAM" – Có vài người nghe thấy và nhìn phía bên này. Thằng Beam cũng nghe được và bơi lại gần.
"Mày gọi tao làm gì? Tao còn định bơi thêm 5 phút nữa" – Nó vừa nói vừa trèo lên thành bể bơi.
"Tao đói" – Na trả lời.
"Nhanh đi thay quần áo đi" – Tôi nói trong khi gõ đầu thằng Beam một cái.
"Mày thích gõ đầu tao phải không SatGun" – Beam có chút hờn dỗi.
"Tên nó là Tossakan"
"Hai đứa lúc nào cũng bênh vực nhau. Tao tức á. Phải mời tao đi ăn để bù đắp lại tinh thần. Chút gặp ở phòng thể dục nhé." – Sau khi nói xong thằng Beam chạy mất.
"Nó lại giả vờ đáng thương để đòi tao bao ăn" – Na phàn nàn trong khi thu dọn vài thứ đồ vào túi.
"Tại mày giàu mà, cho nên bao nó ăn một bữa có gì đâu"
"Nó cũng giàu vậy, mày cũng thế"
"Đi thôi, tao bao ăn cả hai đứa" – Tôi kéo Na rời hồ bơi, nó vẫn còn càu nhàu việc vì thằng Beam chậm trễ ăn uống, dễ bị đau bao tử.
"Này. Đó là gì vậy?" – Tôi nhìn tới, đó là sợi dây bánh răng được bỏ lại bên hồ bơi.
"Dây bánh răng"
"Chắc của mấy người khoa Kỹ thuật, làm gì bây giờ?"
"Đem trả chứ sao." – Tôi nhặt lấy sợi dây, đọc được vài từ trên đó. Nhìn một lúc rồi bỏ lại trong túi.
[ Có lẽ là của anh ấy]
"Mày biết của ai hả?" – Na hỏi.
"Của đàn anh khóa trên"
"Là người mà mày đi theo thằng Beam để xem người ta bơi phải không vậy?"
"Nếu phải thì sao?" – Tôi cười gian xảo.
" Ồ, ngài Gun, dạo này chịu thừa nhận rồi hả?" – Nó cười cười.
"Tao trưởng thành rồi"
"Thật là, lớn rồi. Thế nên mẫu hậu đồng ý cho có người yêu hả?" �� Nó kéo dài giọng chọc tôi. Vì bố mẹ tôi không đồng ý việc yêu đương sớm, khi còn học trung học. Bất kể nam hay nữ cũng đều không được. Đối với mẹ, thì việc học được ưu tiên trước.
Nhưng mà giờ đã lên đại học rồi.
"Bạn trai cái gì, tao còn chưa theo đuổi anh ấy đâu" – vừa nói vừa kéo Na mau chóng rời bể bơi.
Ăn tối xong, mọi người trở về phòng kí túc xá của mình. Ký túc xá lớn, chung cả khoa Y và khoa Nghệ thuật. Mẹ tôi cũng vừa ý nơi này, vì có thể ở cùng với Beam và Nantanon. Nhưng bình thường tôi hay đi một mình nhiều hơn. Mỗi người đều có bạn bè riêng của mình, thay vì ra ngoài tụ tập, tôi thích ở nhà thoải mái.
Tôi thả người lên giường. Mặc dù muốn đi tắm nhưng mà còn đang lười. Có nhiều thứ muốn làm, mấy đứa hỏi về phòng thay đồ, đọc sách, nhưng tới khi tắm xong thì liền không muốn làm gì cả.
Bây giờ là 10h tối.
Tôi lấy điện thoại vào facebook, xem vài tin mới. Một số người trở về từ quán bar, một số người thì phàn nàn về mọi người xung quanh mình, và có người thì than thở về hệ thống SOTUS.
[Dew Deli: 46 phút trước
Tui lén theo mùi tới tận hồ bơi luôn. Thấy người ta ngồi nói chuyện to nhỏ, tình cảm này kia. Vợ em nó quản ghê chưa? Mấy người nói xem, muốn đau đầu.
2639 lượt thích – 490 bình luận]
Bức ảnh được chụp từ phía sau, đúng lúc tôi đang ngẩng đầu lên định nói gì đó. Đúng như dự đoán, chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tôi thậm chí còn chẳng thèm quan tâm nó có gây rắc rối cho mình hay không. Tôi còn đang rất vui vẻ xem một tấm hình chụp. Một người bạn của anh ấy chụp được, vào lúc ở hồ bơi, bị b��n bè trêu chọc điều gì đó. Biểu tình đúng tức giận, nhưng vẫn rất dễ thương. Tôi cứ vừa nhìn bức ảnh, cười vui vẻ, không quan tâm tới mấy bình luận bên dưới.
[Hả?]
[Bar Sarawut:1 giờ trước
Mất bánh răng rồi
146 lượt thích – 23 câu trả lời]
Tôi thấy bài post của anh ấy, nên liền bấm vào xem bình luận bên dưới.
[U unun: Rơi ở đâu?]
[Bar Sarawut: Lúc ở hồ bơi tao quên mất]
[Pound Pawee: Đồ ngốc]
[Yiwaa: Đừng có chửi nó. Hãy nói chuyện nhẹ nhàng với nhau thôi]
[Teangnueng Wayo: Khai trừ khỏi gia tộc cùng mã số]
[Pin pina: Khó rồi, giờ tìm ở đâu được]
[ Bar Sarawut: Xin hãy đem trả]
[Tonkla: Khai trừ nó đê]
[Pvnn: Đem trả đi, tội nghiệp nó]
[oOO noy: Tìm thấy thì gặp Bar]
[RAFie: ai nhặt được bánh răng không?]
[Bar Sarawut: Đem trả lại, rồi hãy xin đàng hoàng.]
[Yiwaa: Mày sẽ cho hả?]
[Bar Sarawut: Nếu mày dám xin]
Tôi còn đang suy nghĩ, ngày mai có đủ dũng khí mang bánh răng trả lại cho anh ấy hay không đây.
{SARAWUT}Tôi vùi mặt xuống bàn, thở dài tới lần thứ 100 rồi. Ngày hôm qua tôi vừa làm mất bánh răng của mình. Có lẽ rơi ở hồ bơi. Tôi đã post facebook và IG để nếu ai có nhặt được thì sẽ liên hệ, mà chẳng thấy ai nói là đã thấy nó cả.
Bánh răng quan trọng mức nào cơ chứ?
Bánh răng dùng để cưới vợ đó.
"Đừng có thở dài nữa, không khí tràn ngập năng lượng tiêu cực của mày rồi" – Yiwaa ngồi cạnh tôi cất lời. Cô ấy là hotgirl của lớp, cũng là Hoa khôi của khoa Kỹ thuật.
"Nếu không mày nói xem tao làm gì bây giờ? Bánh răng của tao…..Bánh răng ơi…." – Tôi mếu máo lắc đầu.
"Bớt làm mấy trò đó đi bạn êi. Mọi người không muốn nhìn thấy nha" – Pound gõ đầu tôi. Pound là "đại ca" của nhóm giáo dục đàn anh, nỗi sợ hãi của đám sinh viên năm nhất, chỉ cần thấy nó thôi là tụi nhỏ chạy trốn hết.
"Nhưng mà bánh răng của tao …." – Tôi áp mặt xuống bàn, than thở lần thứ n. Mà đám bạn tốt xung quanh cũng chẳng muốn phản ứng mấy trò này của tôi. Tụi nó tiếp tục ngồi xem hoạt hình và ăn vặt.
Nhiều người hay nghĩ, sinh viên khoa Kỹ thuật hư hỏng, đánh nhau, hút thuốc. Tôi không hút thuốc, chỉ đôi khi tới quán bar uống một chút, và nói chuyện với mấy cô gái xinh đẹp.
Tôi có không ít bạn bè, ngày hôm qua rủ tôi đi bơi là Vee. Phải nói vui cực kỳ, có khi kiếp trước tôi là một con cá cũng không chừng.
Đồng ý đi bơi chung với Vee cũng là để các bạn nữ xinh đẹp không chỉ hò hét cho riêng thằng Nuea. Cuối cùng sau đó tôi đã làm mất bánh răng.
"Lo lắng gì nhiều thế bạn ơi, cũng chỉ là mất bánh răng thôi mà" – Vee nói với tôi.
"Ở đó nói đi. Mày biết thừa bánh răng khó lấy được bao nhiêu. Phải trải qua huấn luyện ác ma mới lấy được nó. Nếu làm mất thì không thể tới chỗ P'Teng uống rượu miễn phí. Hơn nữa đi tán gái cũng không cool ngầu chút nào hết" – Tôi vừa nói vừa day thái dương hơi đau.
"Đi uống rượu không cần nói chuyện với gái đâu. Nên không cần than thở nữa nha bạn" – Dare liếc nhìn tôi.
"Mày không cần đụng tới khuôn mặt trắng của tao nha, không liên quan"
"Không liên quan á? Mày có thấy đứa con gái nào hẹn hò với thằng con trai trắng hơn mình không?"
"Nói chuyện tử tế bạn ơi. Tao không nói với mày nữa nha"
"Đủ rồi, tụi mày"
" Mày là cái gì cũng là chuyện của mày. Nhưng im lặng chút đi, tao đang đọc sách" – Yiwaa ngắt lời trước khi quay lại với cuốn sách.
Một đám bạn đểu.
.
.
.
Mọi người vẫn ngồi trên băng ghế đá ngoài vườn trường. Thời gian cứ trôi qua từng chút một. Có thêm nhiều người tới. Mấy người hết tiết học cũng tới đây. Một vài nữ sinh tụ tập theo nhóm. Một vài cặp đôi. Càng đông người lại thêm ồn ào, khiến tôi thấy buồn bực.
"Coi kìa, là Gun đó"
"Đẹp trai quá đi"
"Hia, mặc dù là đàn ông mà tao còn thấy đẹp trai nữa"
"Tao muốn chết bây ơi. Ba tao cũng thấy đẹp trai nè. Muốn hét lên"
Tiếng nói chuyện, bàn tán lớn dần. [Mấy người này sao không thể yên lặng chút coi]
Tách
"Hia"
Tiếng bấm bút bi và chửi thề của thằng Pound, khiến m���i người chú ý tới đây.
[Khoan đã, đẹp trai tới mức chửi thề vậy luôn hả?]
"Đẹp trai gớm"
"Đúng thật đó mày"
"Gì cơ?" – Tôi hỏi thằng Pound đang ngồi đối diện mình.
"Sau lưng mày kìa" – Vee chỉ tay phía sau tôi.
"N'PraGun đó" – Yiwaa nói nhỏ bên tai.
Tôi quay lại nhìn người đứng sau mình, đúng là đẹp trai thật luôn.
"P'"
[Cậu ta đang gọi ai vậy?]
"P' là người làm mất bánh răng ngày hôm qua phải không ạ?"
[Tôi]
"Em nhặt được bánh răng của anh" – Thằng nhóc cao cao đưa sợi dây bánh răng trước mặt, hai mắt tôi sáng bừng. Biểu tượng của khoa Kỹ thuật. Tôi bật dậy, túm lấy nó, nhìn tới mấy kí hiệu phía sau bánh răng.
Đúng bánh răng của tôi rồi. Cảm ơn trời đất.
Rượu miễn phí của tôi, và các bạn gái xinh đ���p lại quay trở về rồi đây.
"Đúng rồi, cảm ơn nhé." – Tôi định nhận lại bánh răng của mình, thì nó đã nhanh tay lấy lại.
"P'" – Nó nhìn tôi – "Hôm qua anh đã post facebook, phải không?"
"Facebook?" – Tôi nhớ lại, đúng là mình có post lên để tìm bánh răng.
"Anh nói đem bánh răng tới trả trước, rồi hãy xin phần thưởng"
"Ừm, mày cứ nói đi" – Tôi có hơi tức giận. Mặc dù tìm lại được bánh răng của mình, nhưng mà đâu cần thiết ăn mừng chứ. Thằng nhóc giống như tên mọt sách này thật ích kỷ, đem trả lại bánh răng cho tôi chỉ nhằm lấy phần thưởng.
"Cho em theo đuổi nhé" – Nó cười cười nhìn tôi. Tôi còn đang ngạc nhiên, quay lại nhìn đám bạn đang há hốc miệng phía sau như muốn hỏi chúng nó, thằng nhỏ này là ai vậy. Cả đám ngậm miêng, im l��ng nhìn tôi.
"Theo đuổi ai?" – Không nhận được câu trả lời từ đám bạn, nên tôi đành hỏi lại thằng nhóc.
"Em muốn theo đuổi anh" – Nó cười thật tươi, rồi lặp lại lần nữa.
"Theo đuổi….tao?" – Tôi là con trai mà.
"Đúng vậy, theo đuổi P'"
"….."
"Em thật sự thích anh đó" – Chỉ mới gặp nhau có mấy phút mà nó muốn theo đuổi tôi, còn chưa tới 10 phút đâu.
Tôi im lặng quay lại cầu cứu nhóm bạn.
"Nhưng nếu anh không cho em theo đuổi anh, thì em sẽ không trả lại bánh răng nhé" – Nó nói vậy rồi, giấu bánh răng phía sau lưng.
"Đàn em nói muốn theo đuổi mày kìa" – Thằng Pound cười run rẩy nói với tôi.
"Mày độc thân lâu rồi mà" – tới thằng Vee đó.
"Mày đi đâu kiếm được chồng đẹp trai thế này cơ chứ. Chịu em nó đi Bar" – giờ là thằng Dare này.
"Mặc dù N'Gun thích con trai tao có hơi đau lòng một chút. Nhưng vì người bạn đáng yêu như mày, nên là tao đồng ý" – Yiwaa nắm lấy tay tôi, "rưng rưng" nói.
��Tụi mày không thấy tao là con trai hả?" – Tôi tức giận nhìn cả đám, nhấn mạnh từng chữ.
"Vậy là anh sẽ không để bạn em theo đuổi ạ?" – Thằng nhóc khác đứng bên cạnh lên tiếng.
"Tao là con trai mà" – Tôi vẫn nhấn mạnh.
"Nếu vậy thì…bánh răng này phải ở chỗ em mãi mãi rồi" – Thằng nhóc cao cao bĩu môi, đem bánh răng của tôi bỏ lại trong túi quần.
"Thằng này, trả lại tao chứ"
"Cho em theo đuổi rồi hả?"
"Cái thằng….."
"…."
"…."
"…."
"Ờ ờ, theo đuổi thì theo đuổi"
[Theo đuổi em gái mày ấy. Mày thích thì cứ việc]
.
.
.
Thằng nhóc đó trước mặt đám bạn nói muốn theo đuổi tôi, nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý. Nó kéo tôi đi chợ với lời giải thích "Anh phải cho em cơ hội theo đuổi anh chứ" , đám bạn đóng gói tôi cho nó luôn.
Nó còn chưa thèm trả lại bánh răng cho tôi nữa.
Tức muốn khóc đây này.
Rượu và bia miễn phí từ P'Teng.
Chết tiệt!
"Mày đi đi Bar. Tao muốn đi bơi" – Thằng bạn tôi sau khi tới chợ thì quăng lại câu nói vậy.
"Ừ, mày cũng về trước đi" – Tôi nghe thằng nhóc nói với bạn.
"Rồi mày về kiểu gì?"
"Tao đón xe bus về được rồi" – Tôi nói với bạn, đi xe bus là lựa chọn đúng đắn nhất, vì xe bus về trường đại học miễn phí, đường xa lại có thể tranh thủ nghỉ một chút.
"Mày định làm vậy luôn hả?" – thấy đứa bạn của thằng nhóc kia nhướn mày.
"Ừ, tao đi cùng với P'Bar" – Thằng nhóc nhìn về phía tôi, trả lời bạn nó.
"Liên quan gì tao?"
"Đúng rồi, vì em theo đuổi anh. Nên anh chăm sóc em đi" – Cái suy luận vớ vẩn gì đây.
"Đó là mày theo đuổi tao"
"Cho dù là em theo đuổi anh, hay anh theo đuổi em cũng như nhau mà. Chỉ khác nhau cách nói chút thôi" – Tôi không theo kịp tốc độ suy nghĩ của thằng bác sĩ luôn đó. Tụi nó đọc sách quá nhiều phải không.
"Có gì nhắn tin tao nhé. Gặp lại sau" – Bạn của thằng nhóc vẫy tay chào trước khi lên xe đi mất.
Bạn bè của nó thể hiện vậy là cũng đồng ý với nó phải không?
.
Buổi tối chợ Mo khá đông sinh viên. Người tới mua quần áo, trang sức. Người đi cùng bạn. Rồi có người đi kiếm đồ ăn.
Giống như tôi.
Hai chúng tôi chầm chậm, đi qua gian hàng đầu tiên bán đồ nữ. Nhiều người chen chúc, nhưng cũng không ít người chú ý tới người ở bên cạnh tôi. Mà thằng nhóc chẳng thèm quan tâm tới việc đó.
Chắc ai đó s��� nghĩ tôi "bùng nổ" hay đại loại vậy.
Nhưng không….
Tôi đói bụng.
"Này, chờ một chút" – trước khi thằng nhỏ định bước vào một cửa hàng quần áo, thì rôi đã kịp gọi nói, nhìn xung quanh tìm một quán ăn nào đó.
"Em là Gun….Tossakan" – Nó nói từng từ chậm rãi, nhìn thẳng vào tôi như muốn nhắc nhở "Em có tên, đừng gọi này"
"Tùy mày là Ravana hay Rama hay Sita, mà tao muốn ăn trứng gà nướng" – Tôi nói mà không nhìn nó, còn đang mải chú ý tới cửa hàng trứng gà nướng. Trứng gà nướng nóng hổi, vừa đi vừa ăn. Phải ăn lúc còn nóng mới ngon.
"Anh biết em có hai đứa em trai sinh đôi tên là Phra Lak và Rama, và một đứa em gái tên Sita luôn hả?"
"Phải không?"
"Hai nhóc em trai sinh đôi là Phra Lak và Rama. Em gái tên Sita"
Này…..
"Mẹ mày cũng định ��ặt tên mày là Mano"
"Anh nghĩ sai rồi P'" – Nó không nhìn tôi, nhưng mà tôi lại không định bỏ qua vấn đề này.
"Nếu vậy, nên gọi là Ramayana mới đúng nhỉ" – Tôi hào hứng, có khi bố mẹ nhóc suy nghĩ hơi nhiều. Trẻ nhỏ hay có tên gọi ở nhà, mẹ thằng bé có khi tên Manut Luk, rồi con của cô ấy sẽ lần lượt là Tossakan, Phra Lak, Rama, Sita… Nếu cứ gọi tên như vậy, tổ tiên của nó sẽ tự hào lắm.
"Nhưng mà vẫn thiếu Suphan Matcha" – Nó vui vẻ đáp lời.
"Vậy tao là Hanuman hả?"
"Anh có phải con khỉ không?"
"Khỉ thì khỉ, tao muốn ăn trứng gà nướng" – Tôi trả lời nó định ghé mua, nhưng nó đã nhanh tay hơn.
"Anh có thể ăn trứng, không cần nướng cũng được" – Nó thì thầm bên tai tôi.
Cái thằng….da mặt dày ghê.
Quan trọng là tôi không ăn trứng gà sống.
B��n tôi tiếp tục đi dạo. Chẳng quan tâm việc nó ngăn tôi không ăn trứng nướng. Vì tôi thích ăn trứng gà nướng nhất, không có món nào ngon hơn được.
Đi khá nhiều chỗ, tôi cũng mua được bao nhiêu thứ. Tất cả đều là thằng bác sĩ xách đồ. Tới chỗ nghỉ, nó xếp mấy túi xách bên cạnh, cho tôi lấy đồ ở bên trong.
"Em đi mua nước" – Nó để mấy túi đồ còn lại lên bàn.
"Tao muốn uống nước dưa hấu" – Tôi đưa cho nó tờ 100 bath.
���Để em mua cho anh"
"Tại sao? Tao cũng có tiền mà. Chút ăn xong rồi tụi mình cũng chia tiền mấy thứ này luôn" – Tôi chỉ chỉ mấy túi trước mặt.
"Em đưa anh tới đây, nên để e mời anh"
"Hey, nếu mỗi lần mày đưa bạn tới đều trả tiền vậy, thì mày nghèo chắc luôn đó"
"Tụi nó phải tự trả tiền"
"Hả?"
"P' là người đặc biệt"
Hia, không cần nói mấy câu sến súa vậy chứ.
Có lẽ do vô tình liếc qua nhau, hoặc nó vốn nhìn tôi chằm chằm, nên tôi chạm vào ánh mắt của nó.
"Anh xấu hổ hả?" – Gun nhẹ giọng hỏi.
"Xấu hổ cái gì, tao ngại thôi. Tao đâu phải thiếu nữ 14 tuổi mới yêu nữa. Đi mua nước đi" – Tôi ra lệnh, rồi chỉ tới cửa hàng phía sau.
"Em đi liền nè"
Tôi đón xe bus về trường mà không gọi cho bạn, thằng bác sĩ cũng không gọi b���n nó đón. Tôi thấy nó đang nhìn chăm chú lên tấm bảng thông báo các chuyến xe bus, có vẻ như chưa quen với xe bus. [Lẽ nào mày chỉ đi ô tô thôi hả bác sĩ]
"Mày định xuống ở đâu?" – Lên xe bus rồi tôi hỏi nó. Chỉ có một tuyến xe bus từ trường đi qua chợ Mo, chẳng có lựa chọn nào cả. Nếu nó không đi chuyến này, nó chỉ còn cách đổi qua mấy chặng thôi.
"Em tới khoa Y"
"Vậy là phải đổi chặng nữa, rắc rối ghê" – Tôi lầm bầm.
"Xin lỗi" – Đứa nhỏ lịch sự
"Tao không trách mày. Tao sẽ về khoa Kỹ thuật, vì xe còn để lại đó. Rồi tao đưa mày về"
"Vậy để em gọi bạn đón cũng được"
"Nếu thế mày về khoa trước đi, tao sẽ kiếm cách" – Tôi đang nghĩ tới việc đổi chặng xe.
Đừng có nhìn tao như vậy, làm tao thấy mình tội lỗi quá.
Hia, mụ cười ngọt ngào, khuôn mặt đẹp trai, dễ nhìn, lại thêm vài phần xấu xa.
Cuối cùng bọn tôi cùng xuống ở khoa Kỹ thuật. Ký túc xá khoa Kỹ thuật nằm ở một hướng khác với khoa Y, còn thằng bác sĩ cứ đi theo sau lưng tôi. Mỗi lần quay lại đều thấy nó mỉm cười với mình.
Bác sĩ, xem chuyện tốt của mày nè.
Tôi đứng trước con xe hai bánh xinh đẹp của mình. Đây là khoa Kỹ thuật, làm gì có tiền để chạy mấy chiếc xe đắt. Tôi thấy tiết kiệm tiền đi uống rượu, còn hơn mua xe xịn gì đó.
Bình thường, tôi hay đi xe đạp. Có khi buổi sáng tôi hay đạp xe ra ngoài đi dạo. Tôi thích nước, cây cối, và cá. So với đứa nhỏ bên cạnh này, cuộc sống của tôi có vẻ đặc sắc hơn nhiều.
"Cần tao đưa về không?" – Tôi không nghĩ nó sẽ đi cùng với mình tới đây.
"Không cần đâu, em tự về được. Tối mai anh có bận gì không?"
"Chưa biết. Để xem bạn bè tao có làm gì không đã. Để nói sau"
"Vậy mai em không cần tới sớm phải không P'?"
"Mày có LINE không?"
"Chị Yiwaa đã cho em LINE của anh rồi"
Yi, Yiwaa !!!