"Vậy để cháu đi hỏi cô ấy." Hoắc Thường Tầm cúp máy, "Bé Nhiễm ơi."
Cô đang ở trong phòng gọi điện thoại. Vì cô đang nói tiếng Anh nên anh ta chỉ nghe lỏm được hai câu.
"Em vẫn đang suy nghĩ."
Cách mười mấy giây: "Chắc phải tầm nửa tháng mới làm được."
"Ok. Cảm ơn."
Nói thật thì bé Nhiễm nói tiếng Anh rất chuẩn, cộng thêm giọng cô dễ nghe nữa thì đáng nhẽ ra phải rất lọt tai mới đúng, nhưng anh ta chỉ cảm thấy chói tai thôi. Mỗi lần cô nói tiếng Anh thì anh ta sẽ nghĩ tới học viện âm nhạc, và cả…
"Em gọi điện cho ai vậy?" Giọng điệu của anh ta rất không hài lòng, "Lại là anh chàng đẹp trai đó à?"
Kỷ Lăng Nhiễm không trả lời: "Em hầm cho anh một nồi canh xương đấy, anh uống luôn bây giờ không?" Bởi vì nồi canh trước có nguyên một túi muối nên anh bắt cô phải hầm lại một nồi khác y như vậy.
Khoé miệng đang trễ xuống của anh ta trở lại bình thường: "Ừm."
M* nó, anh ta dễ dỗ vậy à?
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者