webnovel

Chương 10

52#

Chọn được đồ xong, tôi và Vương tiên sinh cùng trở về nhà lớn.

Vương tiên sinh hỏi:

"Lý do em và gã bạn trai cũ cặn bã kia chia tay là gì?"

Tôi đem ánh mắt cảnh cáo hướng đến thư ký Uông, nhẹ nói một câu:

"Chuyện hôm nay, nếu thư ký Uông dám tiết lộ nửa lời, chờ tôi quay lại tiếp quản gia sản, người đầu tiên tôi đuổi việc chính là anh."

Thư ký Uông rất biết điều mà làm động tác kéo khóa miệng, thề chết son sắc không tiết lộ nửa câu.

Tôi gật đầu, quay sang nói với Vương tiên sinh:

"Sau đó, quả thực em suýt kết hôn với anh ta. Nhưng trước đó, em yêu cầu anh ta mua vài giá sách lớn để ở trong phòng, anh ta nói rằng anh ta có khả năng thiết kế, một cái kệ sách đối với anh ta là chuyện cỏn con. Em cảm thấy anh ta nói đúng. Dù sao anh ta cũng là sinh viên khoa kiến trúc, thiết kế một cái giá sách gỗ chắc không khó đâu. Đợi anh ta vài ngày, anh ta nói đông nói tây, chuyện về cái giá sách kia cũng chẳng thèm nhắc lại. Em cố ý nhắc anh ta, sợ anh ta quá bận nên em bảo em sẽ tự mua. Anh ta không đồng ý, nói rằng như vậy rất lãng phí! Sau đó vài ngày, em không thấy anh ta nhắc đến cái giá sách kia."

"..." Vương tiên sinh nhìn tôi, cúi đầu cười. Bả vai rung lên lợi hại.

"Hừ!" Tôi đẩy mặt Vương tiên sinh ra, buồn bực hỏi. "Chuyện này đáng cười ư?"

"Ha ha ha, không, không đáng cười!"

"Thế anh đang cười cái gì?"

"Ha ha ha! Nếu bạn trai cũ của em mà biết anh ta bị đá chỉ vì vài cái giá sách gỗ, chắc hẳn anh ta sẽ thổ huyết! Ha ha ha!"

Tôi thản nhiên nhún vai:

"Kẻ ngốc nghếch như anh ta, ngay cả sách còn không yêu thích, mua thêm vài cuốn sách cho em mà cũng nhìn chằm chằm hóa đơn nửa ngày rồi lẩm bẩm. Em thật sự không hiểu, vài ba cuốn sách thì đắt rẻ gì, sao anh ta phải bày ra cái vẻ mặt như đưa tang thế!"

Nghĩ đến, tôi vẫn còn tức anh ách đây này.

"Hồi ấy, lần hẹn hò đầu tiên của em và anh ta là ở trung tâm thương mại. Bởi vì ra đường vào buổi tối, em lại vừa cùng Tiểu Du đi mua sắm quần áo nên hết sạch tiền. Đúng lúc anh ta muốn hẹn em ra ngoài, em liền tạm biệt Tiểu Du, sau đó cùng anh ta đến trung tâm thương mại. Đi được một lúc, em trông thấy vài cuốn sách hay, em lập tức cầm lên và đến quầy thanh toán. Em và anh ta đứng ở quầy thanh toán. Đến khi nhân viên thu ngân tính tiền xong, em sờ túi cầm điện thoại lên mới nhớ ra đã tiêu hết tiền. Em nhìn anh ta, nhưng anh ta vờ như không quan tâm, mặc kệ em đứng ngốc ở đó. Chưa bao giờ em rơi vào cảnh này, hơn nữa, mấy cuốn sách kia không luôn sẽ có người giành mất! Em đành phải gạt bỏ tự trọng, liêm sỉ để hỏi vay anh ta. Thế mà anh ta xị mặt ra thanh toán. Em bảo rằng khi trở về nhà sẽ thanh toán đầy đủ cho anh ta, anh ta nói không cần. Em cũng nghĩ rằng bởi vì anh ta đã là bạn trai của em, sắp tới sẽ trở thành chồng của em. Thanh toán vài cuốn sách, chắc không sao nhỉ? Cơ mà em không biết rằng vì cái hóa đơn mua sách ấy, anh ta lèm bèm mãi, thậm chí còn nói bóng nói gió với em. Nhưng thấy em không vui, anh ta liền đưa em đi ăn và dỗ em. Trở về nhà, em cho anh ta một dấu gạch chéo đen vào sổ, ghim để đấy, chờ rảnh sẽ tính toán."

"Có thù tất báo, Khương Thập Tam, em đúng là mẫu phụ nữ anh luôn mơ ước!"

"Cảm ơn!"

"Sau đó, em tính sổ với gã khốn kia như thế nào? Kể anh nghe thử đi~"

"Ờm." Tôi kể tiếp. "Thực ra khi ấy em chỉ ghim sổ để đấy thôi, lười tính toán với anh ta! Em và anh ta vẫn chỉ thường xuyên nhắn tin wechat với nhau, anh ta luôn rủ em đi hẹn hò nhưng em toàn lấy cớ bận, em lười đi với anh ta. Một ngày đẹp trời, không biết mấy đứa bạn thân của em bị đả kích gì mà lại hỏi em về bạn trai. Em bảo rằng đã có bạn trai. Bọn họ muốn gặp bạn trai của em một lần. Thế là tụi em đã đến quán đồ nướng để tụ tập. Trước đó, em đã nói rõ với anh ta rằng em hẹn các bạn thân đến ăn uống, chủ yếu là để giới thiệu bạn trai với mọi người. Anh ta cũng đồng ý rồi. Chì là, khi ăn uống xong, đến khi phải thanh toán, mọi người đã đứng lên hết chuẩn bị ra về, tiền cũng đợi thanh toán là xong. Anh ta ngồi mãi ở đó thản nhiên uống trà, mấy đứa bạn em hỏi em rằng để tụi nó thay em trả tiền. Bởi vì em không mang tiền, đinwj thoại cũng vứt ở nhà, chẳng thể thanh toán được. Cho nên, em hỏi vay bạn bè hơn một nghìn tệ, sau đó chạy đến thanh toán. Anh ta vờ ngăn cản em, nói rằng anh ta muốn thanh toán. Nhưng với thái độ của anh ta, đợi anh ta thanh toán xong cũng đã đêm muộn rồi. Em rất mệt, không muốn lán lại ở bên ngoài nên đã dứt khoát thanh toán luôn. Trở về, anh ta càu nhàu về vấn đề em tự ý thanh toán. Sau đó tức giận nói em vài câu. Em nhịn, không thèm cãi nhau. Bởi vậy khi trở về, em thanh toán tiền cho bạn, sau đó âm thầm gạch thêm cho anh ta một nhát màu đen lên đầu. Khương Thập Tam em đâu phải thiếu đàn ông? Một nam nhân có hai gạch chéo đen trên đầu, em có điên mới gả cho anh ta. Quả thực, yêu đương với anh ta được vài tháng, em bị ốm vài ngày, anh ta mới chạy đến thăm. Ông ngoại em bị ốm, anh ta chỉ nói muốn rủ em đi chơi nơi này, nơi kia, ngoài ra không thèm hỏi thăm ông ngoại em một câu. Đến khi bác của anh ta ốm, em nhắn tin hỏi thăm. Anh ta còn muốn lôi kéo em đến tận bệnh viện để thăm bác của anh ta. Thế mà lúc ông ngoại em ốm phải nằm bệnh viện điều trị hơn tháng, anh ta chẳng thèm hỏi em câu nào. Đối với anh ta, chẳng lẽ bác của anh ta quan trọng hơn ông ngoại của em? Người ta nói, không so sánh thì không đau thương. Nhưng càng đem anh ta ra so sánh với một người bạn trai bình thường, quả thật, em không xứng với một người đàn ông như thế."

"..."

"Khi anh ta hỏi em vì sao nói chia tay, vì sao sắp kết hôn rồi còn muốn bỏ lỡ..."

"Em nói với anh ta thế nào?"

Tôi cười nhạt: "Em nói với anh ta rằng: không hợp thì chia tay thôi. Anh ta hỏi, vì sao không hợp, vốn dĩ hai đứa bọn em vô cùng hợp cơ mà? Nhưng em bảo là, đã không thích thì vĩnh viễn chẳng hợp. Em không thích anh ta, bởi vì không thích nên chia tay! Một khi đã không thích thì đừng hỏi đến chuyện có hợp hay không hợp!"

Vương tiên sinh tựa đầu vào vai tôi, cánh tay nam nhân mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, thở dài:

"Bà xã của anh thật mạnh mẽ và dứt khoát! Thật tuyệt vời vì bà xã của anh khi đó rất tỉnh táo, hành động rất sát phạt và quyết liệt!"

Dứt lời, hương vani thơm nồng ẩm ướt chạm lên gò má của tôi.

Vương tiên sinh ôn nhu nhìn tôi, nụ cười trên môi vô cùng thỏa mãn. Trong lúc đầu óc của tôi đang quay quầng, rất nhanh, Vương tiên sinh đã chiếm lấy môi tôi, công thành đoạt đất.

Chẳng biết hai chúng tôi hôn nhau kịch liệt bao lâu. Chỉ biết rằng cả người tôi nóng hôi hổi, mắt ướt át nhuốm màu dục vọng, Vương tiên sinh mới chịu buông tôi ra.

Vương tiên sinh dụi mặt và cằm vào ngực tôi, hơi thở hỗn loạn của anh ấy phả vào cổ tôi.

"Bà xã, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn~"