Du Hí căn bản là không dám động đậy, nội tâm anh ta vô cùng suy sụp, rốt cuộc anh ta đã tạo ra cái nghiệp gì mà lại có một ông chú ma quỷ như thế này chứ, suốt ngày chỉ biết xuất quỷ nhập thần, không vừa ý một cái là lại cho anh ta ăn hành.
Du Hí ngồi lì trên đất luôn. Không phải là anh ta không muốn đứng dậy mà là vì có đứng dậy thì cũng có khả năng sẽ bị đánh cho ngã xuống đất lần nữa lắm, đứng lên làm gì cho phí công.
Du Hí vừa liếc nhìn Du Dực, bị ánh mắt lạnh lùng biếng nhác kia làm cho run như cầy sấy, không dám lắm mồm, vội vàng bò dậy, co đầu rút cổ, thành thật ngoan ngoãn đứng trước mặt Du Dực, căn bản không dám động đậy một tẹo nào, anh ta lắp bắp nói: "Chú hai… cháu, cháu… đứng cũng được ạ…"
Đứng còn tự tại hơn đôi chút, ngồi xuống ấy à… ha ha… cách gần như thế, càng dễ dàng bị ăn đá.
Du Dực liếc anh ta một cái: "Thế thì nói đi."
Du Hí gãi đầu gãi tai: "Chú hai, cháu… Cháu có nói gì đâu mà? Cháu thề là cháu thực sự không nói gì mà…"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者