Quý Miên Miên bị Diệp Thiều Quang nhìn tới nỗi cả người khó chịu, cô dừng lại, đặt pizza xuống, hắng giọng, nói: "Này, chỉ một tối nay thôi đấy, sáng mai anh phải đi ngay cho tôi."
Diệp Thiều Quang không nói gì, chậc một tiếng, đá quần áo của Quý Miên Miên ra, nằm xuống.
Quý Miên Miên nắm tay, cái cảm giác muốn đánh mà không đánh được, muốn đập mà không đập được này thật đúng là khó chịu, "Anh bớt "hứ" với tôi đi, nếu anh còn dám để người khác nhìn thấy, tôi thề... thề sẽ không đội trời chung với anh."
Diệp Thiều Quang mắt phát lạnh: "Nói như thể trước đây em chưa từng đứng chung với tôi vậy."
Quý Miên Miên chun chun mũi: "Kẻ xấu xa như anh tất nhiên tôi sẽ không đứng chung rồi, tôi là một thanh niên tốt, người kế thừa xã hội chủ nghĩa đấy nhé."
"Thanh niên tốt... Cảm phiền em dọn cái giường của em trước đi đã, được không?" Nói rồi Diệp Thiều Quang móc ở dưới người ra một chiếc áo lót, màu đen, loại phổ thông, không thể bì với mấy đồ sexy được.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者