Quả thực hôm nay là ngày mất mặt nhất kể từ anh ta khi sinh ra đến giờ, toàn bộ sĩ diện của anh đều biến thành rác rưởi trong ngày hôm nay.
Du Hí xấu hổ chạy mất dép, Nhạc phu nhân nhìn theo bóng anh ta mà nói với theo: "Tiểu Du à, sau này đến đây ăn cơm cứ dùng tên của bác là được, đến ăn lúc nào cũng được, không cần phải đặt bàn trước hai tuần đâu."
Câu này không khác gì giáng cho Du Hí một đòn cuối cùng, ngay lúc anh ta vừa bước qua ngưỡng cửa suýt thì vấp ngã.
Chuyện lần này đã cho Du Hí một bài học nhớ đời, đừng bao giờ coi thường những bà già suốt ngày cười hì hì, càng trông hiền lành thân thiện bấy nhiêu thì khi đào hố bẫy người khác lại càng ác.
Tô Tiểu Lục hỏi: "Cô, thằng nhóc nhà họ Du đó làm gì mà chọc đến cô thế?"
Nhạc phu nhân ngồi xuống, bĩu môi nói: "Hứ, muốn tranh giành phụ nữ với con trai cô à, cũng không nhìn lại xem đức hạnh mình ra sao, có bằng một góc của con trai cô không đã?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者