Không biết vì sao, Hoàng Ly rơi nước mắt, úp mặt lên vai Mão Tam Lang khóc nức nở.
Mão Tam Lang nhìn lên bầu trời đêm, lại nhớ đến Vinh Tuệ Khanh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "... Muội có biết không. Có một cô bé lúc đó tuổi còn nhỏ hơn cả muội đã phải gặp cảnh cửa nát nhà tan, một mình lưu lạc khắp chân trời góc bể. Nhưng cô bé ấy chưa từng rơi nước mắt, ít nhất là chưa từng khóc trước mặt ta."
Tiếng khóc của Hoàng Ly đột nhiên ngưng bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者