webnovel

[LGBT] Cậu bé chết...

作者: Vichky_Pham
LGBT+
連載 · 2.3K 流覽
  • 4 章
    內容
  • 評分
  • N/A
    鼎力相助
摘要

Chapter 1chap 1: Tai nạn!

Trên con đường phố, những bóng đèn đang thỏa sức chiếu sáng bằng tất cả khả năng của mình. Ngồi trên xe, Meganta ôm chặt cái túi xách trắng xinh xinh với những đường viền vàng lấp lánh.

-Không ngờ sẽ có một ngày nào đó, chúng ta sẽ được đi mua sắm cùng nhau như thế này! - Cậu reo lên sung sướng, -Đi mua như thế ni còn vui hơn ở nhà đó cha mẹ ơi!

Bố của cậu phì cười:

-Thì tất nhiên rồi! VÌ chúng ta là gia đình mà! Thực sự bố cũng xin lỗi con vì đã khiến cho con luôn luôn cắm chân ở nhà...

Meganta cười:

-Thì do bố mẹ bận chứ con biết là bố mẹ cũng có muốn đâu ạ!

-Em trai của chị ngoan quá đi ò! - Chị của cậu cười và cưng nựng má của đứa em trai có màu mắt đỏ tươi, hệt như bố của cô vậy.

-Mô nò! Em lớn rồi đó! -Meganta phồng má, cố ưỡn cao ngực lên hết sức.

Cả nhà bật tiếng cười khúc khích vì sự ngộ nghĩnh đến đáng yêu của em! Thực ra, chuyến đi lần này cũng chẳng chỉ vì một mình Meganta mà còn vị chị của cậu ấy...

Người mẹ lúc này vừa đan len, vừa hỏi chị gái của cậu:

-Maria này. Con sẽ đồng ý cưới cậu ấy à?

-Dạ vâng ạ! -Maria đáp lại. -Nhưng sao mẹ lại hỏi ạ?

Mẹ côm bà Julia, cúi đầu suy nghĩ một hồi:

-Tại vì...Mấy hôm nay, mẹ thấy nó có biểu hiện không hề bình thường...

Maria ngồi lặng im. Nắm chặt đôi tay trắng trẻo, cô cố gắng trở nên ngoan ngoãn bởi cô yêu người chồng tương lai của mình, nhưng cũng rất quan tâm đến những lời khuyên nhủ của mẹ.

-Mẹ thấy con cũng hạnh phúc khi ở gần với thằng đó nên dù thấy nó có vấn đề, mẹ cũng sẽ cố gắn giữ im lặng và con có thể làm tuỳ ý. Mẹ sẽ ở sau giúp con, nên...

Maria khẽ cười nhẹ, ngước mặt lên nhìn người mẹ già của mình và nói bằng giọng cứng rắng:

-Mẹ yên tâm đi ạ. Con sẽ nghe theo mẹ, tất cả là đều theo ý của mẹ ạ.

Meganta ngồi im lặng, ngây thơ đưa cặp mắt tròn xoe tràn đầy sự ngơ ngac của mình và lắng nghe cuộc đối thoại. THì cũng thường thôi mà? Cậu giờ mới chỉ là một đứa trẻ mới có 6 tuổi thì đã hiểu chuyện gì đâu?

?!!!

Két!!!!!

Bỗng, có tiếng bíp còi vang lên chói tai! Meganta nhanh chóng quay lại và em nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất mà em nghĩ rằng...Chắc chắn sẽ có ảnh nào đáng sợ bằng: Hình ảnh của một gã gầy ốm tong teo đang nhe răng ra, với cái áo choàng đen dài và thêm cái lưỡi hái trên tay gã...Em chắc chắn...chắc chắn hắn chẳng phải là người...Vì gã đang...đang đứng trên mũi chiếc ô tô trắng bóng đang lao về xe của em!

-Cẩn thận!!! -Vừa hét, Maria nhanh chóng lao đến và ôm trọn cậu em trai vô lòng mình!

Oành!!!

Tiếng nổ to đến nhức tai! Những mảnh kính bể văng lên tung toé...

Tiếp đến là tiếng "phừng" của lửa...

"Trời ơi! Xe cháy rồi...Cháy rồi!!!"

" Mình ơi! Xô...Lấy cho tôi cái xô nước! Có người đang ở trong đấy!!!"

"Cháy to quá! L...liệu sẽ có ai sống sót..."

Cạch...

"A! Có người đi ra kìa!!!'

Mọi người nhanh chóng bâu quanh lại đứa bé đang thất thần, đứng nhìn chiếc xe bị bốc cháy. Ngon lửa đỏ rực rỡ đang nhanh chóng thè những cái lưỡi đỏ hỏn, nóng bỏng và liếm từng nơi của chiếc xe mà khi nãy em còn được đi chơi trên phố!

"Con ơi! Trong xe ấy...con còn có.."

-C...cha...Mẹ...Hức hức...Chị...hai ơi...

Meganta đứng nức nở. Nước mắt em chảy dài trên đôi má lấm lem bùn đất và còn rướm máu do vụ tai nạn.

"Con còn ai thân thích nữa không c..."

Bằng giọng run rẩy, em không để cho người ấy nói hết câu:

- Hết...Tất cả...tất cả đều chết hết rồi...

Nói đoạn, em khóc nức nở thật to lên. Tiếng khóc của trẻ thơ vang lên nghe nhói con tim người nhìn. Bữa đi chơi với gia đình đầu tiên của em... Đây chính là bữa đi định mệnh. Cầm lấy chiếc túi trên tay, em run rẩy nhìn vào...

A! Mình còn có anh rể nữa cơ mà!

Một dòng suy nghĩ ngay lập tức hiện ra trong trí óc non nớt của em.

-A! Con còn có anh rể ạ! -Vừa thốt lên, Meg cười buồn, -Chắc anh í sẽ đau lắm...

"Sao thế con? C...chẳng nhẽ cô dâu của anh rể con...", vừa nói, người ấy từ từ nhìn vào ngọn lửa đang có dấu hiệu thuyên giảm.

-Vâng...Hức...Chắc anh í...sẽ buồn lắm...

Một lúc sau, với sự giúp đỡ của cảnh sát, em đã được đưa về ngôi biệt thự của mình.

Bước xuống xe, em nhìn căn nhà mà chắc chắn, em phải lìa xa nó một thời gian rồi... Đang định bước vô, em đã nghe thấy một thứ tiếng kỳ lạ...

Bạch! Bạch! Bạch!

"A~~~ Anh thật...Á! S...sướng quá..." Tiếng ả phụ nữ vang lên một cách dâm đãng đã thành công khiên em kinh tởm.

" Thật là quá quắt!!! Đứa nào dám vô nhà mình mà phát ra âm thanh tởm lợm thế...?!"

Định bước vô thì một giọng nói khác vang lên...GIọng nói mà dù thế nào đi chăng nữa, em sẽ không bao giờ quên mất bởi đấy là...Tiếng nói của người anh rể mà em hằng yêu quý...

"Chính em đã kêu sướng mà? EM thật là hư a..."

Rầm!!!

?!!

Meganta đã rất là cay. Em nhìn chằm chằm vào gã anh rễ tồi của mình, kẻ đang chơi đùa với một cô gái đang khoả thân.

-Thằng nhãi ranh! -Người phụ nữ ấy hét, -Mày đang làm gì ở nhà tụi tao?!

-Hứ! Nhà cô sao? -Meganta để lộ rõ một bộ mặt khinh bỉ đến cực độ nhìn ả ta,- Đây là nhà tôi, do chính gia tộc Megan tạo ra đấy, bà già.

-N...Này... Mày dám?!- Ả ta tức cay cú lên nhìn cậu bé tóc đỏ hỏn ấy.

-Này em à...-Gã anh rể tồi kia từ từ cười một cách ngượng ngùng, -EM có thể tha cho tụi anh không chứ...

Meganta hất ánh mắt lạnh nhạt lên nhìn hắn. ÁNh mắt của em khiến hắn rùng mình:

-Chị tôi, tức cô dâu của anh đấy, vừa mới mâts đấy. CỚ sao anh l...

-Cái gì?! Mất rồi á?! -Hắn ta hỏi với nụ cười tươi rói trên măt.

Meganta sững người. Cơn tức giận của em đã lên đến đỉnh điểm. Đôi mắt đỏ máu của em chợt chuyển sang màu đen láy...Vô hồn...vô cảm...

-Anh được lắm!!!- Anh cảnh sát kêu lên, -Dám phản bội người đã chết và chà đạp người đau buồn à?! Dám ngoại tình á?! Được!!! ANh theo tối!!!

Anh cánh sát kia quá phẫn uất. Anh nhanh chóng bẻ tay của gã ta lại.

-N..Này!!! Sao mày dám bắt tao?! Tao mà bị bắt thì ai sẽ coi thằng n...' HÁn ta gào lên, như con chó săó bị làm thịt.

- Kệ tôi. -Meganta hừ lạnh, -Tôi sẽ giao cơ ngơi này lại cho Nhà nước giữ cho một thời gian và vô cô nhi viện. Anh cứ yên tâm mà ngồi tù đi. Và nữa...Tôi không còn anh anh em em gì với cái loại chó má như anh. ĐỒ PHẢN BỘI.

你也許也喜歡