Minh Trừng dựa vào khinh công tốt của mình nên cố gắng đuổi theo Tiểu Tịnh Trần: "Tiểu sư thúc, người chậm một chút, ta dẫn đường cho người, người đừng có lạc đường đó."
Bước chân của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Minh Trừng, lạc đường cái gì chứ... nếu như đã biết rồi thì còn không mau chết qua đây cho bần tăng.
Minh Trừng bị dọa đến rụt cổ lại, một luồng khí lạnh từ dưới xông thẳng lên trên não. Tiểu Tịnh Trần đã từng sống trong chùa Bồ Đề hơn năm năm, trong lòng anh ta đã để lại bóng ma không thể phai mờ, đứa trẻ ngốc nghếch, đáng yêu, ngây thơ vô số tội này rất tốt, nhưng chính bởi vì cô bé rất tốt, chỉ cần cô bé khóc lên, lửa giận của đầu sỏ tội ác này lập tức sẽ bao phủ lấy tất cả chúng tăng chùa Bồ Đề. Những hòa thượng bỉ ổi trước nay thích trêu mèo đánh chó, chọc em gái ngây thơ ngốc nghếch này khóc tỏ ra vô cùng bi thương!
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者