webnovel

8

8. Có con

Những ngày hè nóng bức nhất lại là lúc biết tin vui nhất trong đời cậu.

Lang quân hớt hải chạy từ dược phường về nhà khi hay tin La Ngọc ngất trong nhà.

Kiến Sinh bắt mạch đến lần thứ ba, hồn vía thất lạc mới quay trở lại an vị bên cạnh cậu.

Người thương yên lặng tựa trán lên vai cậu, ôm cậu trong vòng tay mình hồi lâu.

"Lang quân?" Cậu xoa nhẹ cái gáy người này, quan tâm đến cảm xúc khác lạ với mọi ngày của anh.

Kiến Sinh ừ nhẹ một tiếng khiến tâm trạng của La Ngọc cũng phấp phỏng theo, kéo bàn tay anh áp lên vùng bụng bằng phẳng của mình, một sinh linh nhỏ đã lặng đến bên hai người.

"Ta vui mà không biết nói gì với em cả..." Kiến Sinh thở hắt một hơi cười bảo.

"...chắc phải nói một tiếng chúc mừng nhỉ?"

La Ngọc quay đầu nhìn người sau lưng, ngạc nhiên rồi bật cười lớn, vẻ mặt vốn nhợt nhạt tăng thêm một tầng sinh khí vui vẻ.

"Vậy ta chúc mừng lang quân thành cha nhé?" Cậu cũng học được cách bông đùa lại người này rồi.

Kiến Sinh dịu dàng nắm tay cậu bảo, "Mọi lần chẩn mạch toàn là ta đi chúc mừng người khác thôi đấy."

Hai người rủ rỉ trò chuyện qua lại, tiếng cười không ngớt trong phòng kéo đến bữa tối luôn.

Ngày trôi qua ngày mùa thay mùa, cây đào trước sân rụng sạch lá, La Ngọc mặc mấy lớp áo chống lạnh thân hình tròn như lu nước biết đi.

Ừ đấy, người thương miêu tả hình dáng mang bầu tam cá nguyệt cuối của cậu như thế đấy, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cái bụng bầu ở tháng thứ bảy lớn thật.

Giờ muốn cầm bút chép sách còn khó hơn lên trời, cậu đứng ngồi đều vướng bàn vướng ghế, cúi người cũng không xong.

Đứa nhóc trong bụng lại càng hoạt bát, chỉ cần La Ngọc có chút không thoải mái thì nó sẽ lục cục nhào lộn trong đó luôn.

Một đứa trẻ rất hoạt bát, La Ngọc cảm thấy dù nằm trong bụng mình, nghe thấy giọng nói của cậu liền đứa trẻ liền vận động theo ngay.

La Ngọc tăng cân khá nhiều, đi lại càng ngày càng nặng nề, chân phù tích nước, nửa đêm lâu lâu bị chuột rút kêu lên thất thanh khiến lang quân cuống lên theo.

Kiến Sinh ôm bụng cậu, áp má thủ thỉ "Con làm mẹ con vất vả lắm đó."

Đủ ngày đủ tháng, đứa trẻ ra đời trong một ngày xuân nắng nhẹ, một bé trai bụ bẫm với tiếng khóc vang dội bật nóc nhà.

Lang quân chọn cho đứa nhỏ một cái tên thật đẹp, Triệu Vĩnh Khoan, vì sinh vào mùa xuân nên ở nhà gọi là Đào Đào.

Bé xinh xẻo trắng tròn như một viên bánh trôi, trẻ sơ sinh trong tháng bú xong lại ngủ khì, dáng vẻ no sữa nằm ngủ bên La Ngọc vẫn khiến cậu ngơ ngác, mới chỉ có chục ngày trước thôi, bé còn đang trong bụng cậu ngọ nguậy lệch cả bụng.

Kiến Sinh về nhà đúng lúc cậu đang cho Đào Đào bú, vạt áo mở rộng, bé con rúc đầu vào ngực vang tiếng mút từng đợt.

Anh cởi áo khoác, rửa mặt mũi tay chân thật nhanh, quay lại giường ngồi gần cậu, La Ngọc đã xoay bé qua một bên ngực còn lại.

"Ăn khoẻ thật..." Kiến Sinh bật cười, tay vén tóc mai của người thương vương bên gò má, cậu xuống cân quá nhanh gầy đi thật nhiều, cả xương hàm xương quai xanh cũng mảnh mai hết cả rồi.

"Sữa không đủ, Đào Đào bú cả hai bên mới no..." La Ngọc giọng rầu rĩ như khóc, biết làm sao được đây, thể chất song nhân quá đặc biệt, có người còn không có sữa cho con bú, cậu thì may mắn hơn có quầng ngực nho nhỏ, vẫn có sữa để bé bú trong tháng.

Nước mắt cậu cứ thế lộp độp rơi xuống gương mặt non thơ đang ngủ, tâm trạng thật sự rối rắm, mẹ trẻ tay ôm chặt bé ngửa mặt tủi thân nức nở khóc.

"Đừng khóc, ngoan! đừng khóc..." Kiến Sinh kéo tay áo lau mặt người thương, hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ cùng lo lắng, dịu dàng an ủi.

"Nhà có bà vú sẵn sàng, cái gì em cần cũng đều có đủ. Lang quân của em là y sư, thương em quá đỗi nên đừng khóc làm gì, bé con sẽ khóc theo em đó..."

"Nó nhỏ xíu có biết gì đâu!" Cậu ôm bé con vỗ nhè nhẹ.

"Biết đấy!" Kiến Sinh khẳng định chắc nịch mười phần, ngón tay ấn lên trán cậu "Em mà khóc nhiều nhóc này còn khóc to hơn em!"

"Lang quân làm y sư mà nhảm nhí với ta..." La Ngọc nhẹ tay bế con gửi vào vòng tay anh đưa ra đón con, lời nói thì có vẻ hờn giận trách móc mà hành động thì hôn lên má bố trẻ lẫn con trai nhỏ đáng yêu.

"Ơ kìa, ta nói thật mà!" Kiến Sinh mỉm cười bào chữa, một nhà ba người ấm áp biết bao.

Đứa trẻ trong tã lót ngủ khì, gò má mũm mĩm trắng tròn như bánh bao nhỏ, hạnh phúc biết bao.

Mỗi đứa trẻ hạnh phúc trong của đời này đều được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, là yêu thương không bao giờ đong đếm được.