webnovel

25

25

Hộc Tía rất muốn gào lên sau lưng gã rằng sống thật tốt biết bao, nhưng bối rối của cậu nghẹn lại trên hốc mắt chẳng thể giãi bày thành lời.

Vì cậu biết, gã đâu nhất thiết cần câu trả lời rõ ràng từ cậu, nhưng ba câu hỏi đó nhắc nhở vị trí của Hộc Tía nằm ở đâu trong suy nghĩ của gã.

Cậu những tưởng mình đã hiểu được người đàn ông này một phần nào đó nhưng mảnh ghép quan trọng nhất giữa cậu và gã lại rất mù mờ, như mặt nước hồ trong vắt lộ đáy, những người cả tin vào đôi mắt của mình đều có thể hụt chân chết đuối vì độ sâu không tưởng của nó.

Cảm tình giữa người với người, võ đoán chủ quan từ một phía mới thiển cận biết bao.

Cậu bỗng dưng thấy muộn phiền kéo đến…

Gã cởi áo vắt lên sào trúc ngay giếng, xắn ống quần múc nước giềng đổ ra chậu lớn, chăn nổi lềnh bềnh trong chậu, hoa văn trên chăn rực rỡ đỏ đỏ vàng vàng như nở hoa dưới nước.

Gã dùng chân dẫm vò liên tục, đổi hai lần nước nữa vắt kiệt rồi giũ ra phơi lên sào, Hộc Tía nghiêng đầu ngó ra cửa sổ nhìn theo bóng lưng cởi trần đó, cảm thấy vệt cào thành đường mờ mờ trên làn da gã quá xứng đáng.

Bởi vì ngày mai sẽ lên thị trấn nên gã mở gian phòng bên cạnh lấy da lông thú ra sắp xếp lại, mỗi tấm da cáo da chồn nguyên vẹn được bọc trong từng tấm vải riêng cẩn thận, có cả những cây thuốc quý phơi khô, cậu nhìn không biết được loại nào với loại nào trừ nhân sâm rừng to bằng ngón tay cái ra.

Lúc đầu cậu chỉ đứng ngoài cánh cửa đó ngó nghiêng xem gã đang làm gì, sau gã cũng chẳng kiêng dè gì cậu mà vẫy tay gọi vào xem cùng.

Cậu biết A Sùng có kho cất đồ, chỗ đó không chỉ là nơi giữ lương thực đồ ăn mà còn là nơi cất đi tài sản tích lũy cùng vũ khí đi săn quý báu của gã.

Nếu gã không dư dả hơn người bình thường, gã đào đâu ra mười lăm quan tiền mua cậu, với số tiền đó đủ nuôi một nhà năm người ăn no nê cả năm không hết.

Người có thể dùng cơm trắng không ăn hết chăn chó sẽ là kẻ ăn đói sống khổ sao?

Gã đứng dậy lấy một hũ sứ màu trắng ngà trên kệ, kéo hai tay cậu đặt vào, gã dặn dò cậu.

"Mang về phòng ngủ cất đi, đồ mua riêng cho bé đó!"

Hộc Tía mở nắp ngó vào miệng hũ, thấy một loạt viên tròn cỡ trứng chim cút có màu mật ong, mùi ngòn ngọt nồng gắt mũi, liền hỏi.

"Kẹo à?"

Gã bật cười thật mờ ám, cúi đầu thì thầm vào tai cậu nóng rẫy cả lên.

"Là kẹo, nhưng bé đừng ăn bừa..."

Hôm sau mặt trời chưa mọc, gã đã kéo cậu ra khỏi nhà.

Ở đầu thôn có xe ngựa chờ sẵn, gã móc túi lấy một đồng đưa cho mã phu trả phí đi lại cho hai người, gã thuê cả xe nên họ vừa ngồi yên ổn trong thùng xe, mã phu đã vung roi thúc ngựa di chuyển.

A Sùng gã đẩy cậu ngồi vào trong cùng gần cái bọc vải to đùng gã cõng theo, còn gã ngồi gần lối ra, khoanh tay nhắm mắt lại.

Mới đầu cậu còn hào hứng ngó nghiêng đây đó khung cảnh ở bên ngoài, nhưng thùng xe thì cứ chòng chành làm cậu chẳng thể ngồi yêu nhìn nữa, lắc lư muốn ngủ vật ra xe cho rồi.

Hộc Tía ngáp dài tựa đầu vào bọc vải của gã ngủ vật vờ, đường đi không bằng phẳng, lâu lâu bánh xe lăn qua ổ gà đá cục nẩy lên làm cậu ngã dụi đầu theo.

May mà gã nhanh tay đỡ được cậu, nếu không cái trán cậu sẽ có thêm vài mảng xanh tím rực rỡ đấy.

Gã dịch ra ngoài thêm chút nữa, vỗ tay lên bắp đùi mình ra hiệu cho cậu.

"Nằm xuống đây mà ngủ, còn lâu mới tới thị trấn."

Hộc Tía cân nhắc giữa việc nhắm mắt ngủ rồi húc đầu vào vách thùng xe ngựa với việc xấu hổ gối đầu lên đùi gã và ngủ yên một đường, quyết định ngả người nằm xuống.

Bắp đùi gã cứng cáp chẳng có tí nào dễ chịu cả, cậu cảm thấy cái cổ mình như gối lên thân cây chuối nước, nhưng lỡ nằm xuống rồi cậu biết làm sao giờ, dù bụng dạ không hài lòng tí nào nhưng cậu vẫn cố nhắm mắt ngủ tiếp.

Cậu biết bàn tay gã đặt lên đỉnh đầu mình xoa vuốt mái tóc, cái áo khoác ngắn đầy mùi mồ hôi của gã phủ lên mặt mũi cậu, che đi ánh sáng ngày một chói mắt xuyên vào thùng xe.

Tiếng chim chóc ríu rích trong gió sớm rì rào xuyên lá, tiếng của bánh gỗ lăn trên đường lộc cộc, vó ngựa dậm tung bụi, tiếng huýt sáo ngắc ngứ rời rạc của mã phu, thế giới lắc lư trong cả giấc ngủ của cậu…

Gã ngồi yên ở đó như trầm tư, bàn tay vỗ về đều đều lên vai cậu chẳng ngừng.