Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng ra khỏi nước Kim Lăng, ấy vậy mà đã có ba tấm lệnh bài thông hành của môn phái lớn ở nước khác rồi.
Một tấm là của nhà họ Phụng, một tấm là của phái Thanh Hà, tấm còn lại là của Thất Tinh cung.
Thật là thú vị!
Cuối cùng thì đại hội săn thú lần này đã hoàn toàn khép lại, Hột Khê không ở lại núi Đoạn Hồn giống như phần đông võ giả khác mà quyết định chạy suốt đêm về biệt viện ở núi Thương.
Chuyện khiến cô khá khó hiểu là sau buổi lễ bế mạc của đại hội săn bắn, cô không thấy Âu Dương Hạo Hiên mà cũng chẳng nhìn thấy người nhà họ Phụng đâu.
Mặc dù trước và sau khi đại hội săn thú diễn ra, người nhà họ Phụng đều bị bẽ mặt ê chề, bọn chúng có sớm rời khỏi nơi thi đấu không dám gặp người khác là chuyện bình thường.
Thế nhưng trong lòng Hột Khê vẫn mơ hồ có cảm giác bất an, cô nghĩ mình vẫn nên sớm quay về bí cảnh Vực Phong Long thì an toàn hơn.
Vừa mới xuống tới chân núi Đoạn Hồn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com