Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng kiêu ngạo mang chút tươi vui của một người đàn ông chầm chậm vang lên bên tai cô: "Cuối cùng cũng bắt được nàng rồi, Hề Nguyệt!"
Hề Nguyệt giật thót, không chút suy nghĩ đã vung kiếm Ly Thủy trong tay chém về phía sau, toàn cơ thể bay lên không trung lui về phía sau, thoát khỏi sức ép gần như khiến cô nghẹt thở ấy.
Chỉ có điều sự thả lỏng trong giây lát này không mảy may khiến Hột Khê yên tâm. Cô nhìn bóng dáng người bỗng dưng xuất hiện trước mặt, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi: "Phụng Vân Cảnh, sao ngươi lại ở đây?"
Kẻ vừa đến chính là Phụng Vân Cảnh, bây giờ hắn đang mặc trên người bộ trường bào màu xanh đen thêu chỉ bạc, cột tóc bằng ngọc quan, tóc mai nhẹ buông, ống tay khẽ bay bay theo cơn gió thoảng trong núi, tôn lên dáng người đẹp vô cùng.
Ngũ quan của hắn vỗn vốn dĩ góc cạnh rõ nét sắc sảo, nhưng bây giờ đôi mắt lại mang theo ý cười, trái lại càng thêm tuấn tú phi phàm.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com