"Chậc chậc, nói như thể lúc nãy ta không nhắc nhở các ngươi vậy. Nhưng mà các ngươi có ai nghe lời ta nói không?"
Vô Dục cất cao giọng, nói với vẻ tràn đầy chế giễu: "Mới vừa rồi không phải các ngươi nói muốn cống hiến sức mình, không màng đến sống chết hay sao? Ây da, bây giờ phát hiện ra nguy hiểm, lại giận cá chém thớt đổ lỗi cho chúng ta không nhắc nhở các ngươi? Thật là nói chuyện như đấm vào lỗ tai người khác vậy!"
Mọi người đều đứng sững, trong giây lát, hành động muốn xông tới Hột Khê lúc ban đầu đều đồng loạt khựng lại.
Trên mặt ai nấy lúc thì trắng bệch lúc thì tái xanh, nét mặt cực kỳ khó coi.
Vô Dục lại cười nhẹ nhàng nói: "Huống chi, Băng Liên tiên tử thật sự không biết bệnh này là bệnh truyền nhiễm sao? Ta vẫn nhắc lại câu nói đó, nếu như ả không biết thì vì sao người của phái Lưu Ly không một ai ra tay chứ. Cuối cùng người bị lây nhiễm lại chỉ có mình các ngươi?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com