"Cô ta không phải." Vân Thiên Dật cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt ông vụt qua sự mỉa mai không hề do dự chút nào. Có phải là dòng giống của chính mình hay không, ông chỉ cần nhìn một cái là biết được. Vân Thiên Dật hóa ra một vầng ánh sáng màu xanh lam bao phủ lấy cơ thể của Nạp Lan Ngữ Dung, đặc biệt là phần đầu của ả.
Chỉ trong chốc lát, ký ức của Nạp Lan Ngữ Dung đã bay về phía ông từng chút một. Thế nhưng chỉ một lúc sau, cơ thể Nạp Lan Ngữ Dung đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đẩy ánh sáng màu xanh của Vân Thiên Dật ra ngoài. Đồng tử của Vân Thiên Dật co rút lại, ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm: "Lại có người động tay động chân trên cơ thể cô gái này!"
Mão Thố ngạc nhiên hỏi: "Thánh tôn, thánh tôn nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngay cả thánh tôn cũng không thể soát hồn một võ giả nhỏ bé sao?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com