Mặt Hoắc Thiệu Hằng rất nặng nề, lái xe như bay, thậm chí còn vượt mấy cái đèn đỏ. Quãng đường đi mất một tiếng rưỡi nay anh chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã về đến trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Mặt mũi Trần Liệt trắng bệch bước xuống, ôm miệng chạy đến thùng rác cạnh cửa dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng nôn thốc nôn tháo.
Hoắc Thiệu Hằng tiện tay ném chìa khóa xe cho lính công vụ, còn mình thì bước đến bên cạnh Trần Liệt, lạnh nhạt hỏi: "... Say xe à?"
Trần Liệt đang nôn ọe ra mật xanh mật vàng.
"Anh lái xe ô tô hay là lái xe chiến đấu thế hả! Tàu lượn siêu tốc còn không nhanh bằng!" Trần Liệt nôn một hồi, rút khăn giấy trong túi ra lau miệng rồi cùng Hoắc Thiệu Hằng đi vào trong dinh thự.
Hai người vào phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống. Hoắc Thiệu Hằng nhìn sắc mặt của Trần Liệt, liền bảo lính công vụ pha cho anh ta một tách hồng trà.
Hồng trà làm ấm bụng, có thể giảm cảm giác buồn nôn do say xe.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com