Cố Niệm Chi có lòng tin với Triệu Lương Trạch thế này khiến cho Âm Thế Hùng chỉ muốn cười ầm lên thôi.
"Thật sự có sao? --- Sao không thấy em nhào vào anh Tiểu Trạch của em thế? Em không phải là con gái à?"
"Em á?" Cố Niệm Chi chỉ vào mũi mình, "Sao em có thể nhào vào anh Tiểu Trạch được chứ? Anh ấy là anh của em mà! Anh ruột đấy!"
"Ruột cái con khỉ ấy!" Âm Thế Hùng không nhịn được, "Cậu ta với em thì ruột thịt cái gì?!"
"Ơ! Anh Đại Hùng ghen sao?" Cố Niệm Chi cố ý trêu chọc Âm Thế Hùng, "Em cũng coi anh là anh ruột mà. Hai anh đều nhau, không phân biệt anh cả, anh hai nhé. Đừng có chó chê mèo lắm lông!"
"Hừ! Con nhóc nhà em dám lên mặt à!" Âm Thế Hùng cố ý cầm chặt khăn mặt trong tay khiến cho Cố Niệm Chi phải bảo vệ lấy tóc mình, bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, "Anh Đại Hùng nếu không muốn lau tóc cho em thì cứ nói thẳng đi, làm mấy trò tiểu xảo đó sau lưng thì sao là anh hùng hảo hán chứ!"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com