Cảnh Y Nhân bất mãn bĩu môi nhỏ: "Nhưng mà bây giờ em đau mông rồi."
"..." Lục Minh tỏ ra hết cách với cô, cười yêu chiều, anh hiểu được cô bé này đang nghĩ gì.
Lục Minh khom lưng bế Cảnh Y Nhân lên. Anh xoay người lại, chân Cảnh Y Nhân vung qua đỉnh đầu Tiết Phương Hoa khiến cô ta hoảng sợ giật mình, theo bản năng co rụt cổ lại.
"Vậy ông xã bế em được không?"
Cảnh Y Nhân ôm cổ Lục Minh, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh như một phần thưởng.
"Ông xã thật tốt!"
"..." Tiết Phương Hoa ở bên cạnh bị Lục Minh lờ đi, lại còn phải xem bọn họ tình tứ với nhau nên tức giận đến mức sắp nội thương thành tật. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta sầm xuống, cảm thấy cực kỳ bẽ mặt, hai bên má gầy guộc hõm sâu vào, trông như già đi vài tuổi, bàn tay gác lên tay vịn nắm chặt lại.
Tiết Phương Hoa đè nén cơn tức giận đang chực bùng nổ trong lồng ngực xuống, cuối cùng cô ta cảm thấy tủi thân, lại gọi một tiếng.
"Anh Lục Minh."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com