Dì Năm bước ra, vẻ mặt bàng hoàng khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi. Áo quần rách rưới, chân tay đầy những vết xước, mặt tái mét không còn chút máu. Dì vội đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế tre trước hiên nhà, rót nhanh ly nước ấm.
-Cái gì xảy ra với cháu thế, Nam? Mới hôm qua ông bà mày còn ra chợ mua thịt mà!
Tôi nhìn dì Năm, cổ họng nghẹn đắng. Những hình ảnh kinh hoàng vẫn không ngừng tái hiện trong đầu tôi. Giọng tôi run run, đứt quãng:
-Ông... ông bà... chết rồi. Nhà cháu... có... có ma.
Dì Năm nhíu mày, đặt tay lên vai tôi:
-Nam, cháu nói gì lạ thế? Ma mãnh gì, mày đừng dọa tao chứ!
Tôi kể lại mọi chuyện, từ tiếng gọi đêm qua, bóng đen trong bếp, đến cái chuồng chó trống rỗng và những dấu chân bằng máu. Dì Năm càng nghe, mặt càng tái xanh, tay run lên nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
-Tao không tin. Chắc là mày sợ quá nên nhìn gà hóa cuốc thôi. Thôi, cứ ở lại đây với tao đêm nay.
Dì dắt tôi vào trong, chuẩn bị cơm nước nhưng mắt vẫn thường liếc ra ngoài sân, nơi bóng tối đã bao trùm. Dì bật đèn sáng khắp nhà, tiếng bóng đèn neon kêu rè rè, càng làm không khí thêm phần rợn người.
Đêm đó, sự yên bình giả tạo tan biến.
Khoảng nửa đêm, khi tôi và dì Năm đang nằm trong nhà, một tiếng động lớn vang lên từ ngoài sân. Cả hai giật mình, dì lẩm bẩm:
-Chó mèo chắc lại cắn nhau.
Tôi nhìn dì, mặt tái nhợt:
-Dì... nhà dì không nuôi chó mèo mà.
Dì đứng hình. Tiếng động tiếp tục vang lên, lần này rõ ràng hơn, như tiếng móng vuốt cào lên cửa gỗ. Tôi nắm chặt lấy tay dì, sợ đến phát khóc.
-Là nó... dì ơi, là nó!
Dì Năm run rẩy đứng dậy, lấy cây đèn pin rồi tiến về phía cửa.
-Ở yên đó, Nam. Tao ra coi thử.
-Đừng, dì ơi!
Nhưng dì không nghe. Dì hé cánh cửa ra một chút, rọi đèn pin vào bóng tối. Tôi chỉ kịp thấy mặt dì tái xanh, đôi mắt trợn trừng, miệng ú ớ:
-Là... là...
Cánh cửa phòng bật tung, gió lạnh lẽo tràn vào, mang theo mùi tanh hôi và nồng nặc mùi đất ẩm. Một bóng đen bước vào. Tôi đông cứng người khi nhận ra đó không phải ai khác... mà chính là lão Trương.
Ánh mắt của lão đỏ ngầu như hai hòn than đang cháy, cái miệng méo mó nhếch lên thành một nụ cười gớm ghiếc. Toàn thân lão khoác đầy những vệt đất khô cứng, như thể vừa mới chui lên từ lòng mộ.
-Dì Năm, mở cửa cho tôi đi mà! - Giọng lão vang lên khàn khàn, méo mó đến dị dạng.
Dì Năm hoảng loạn lùi lại phía sau, tay siết chặt chiếc vòng, miệng không ngừng niệm phật.
-Nam mô a di đà phật.
-Nam mô a di đà phật.
-Nam mô a di đà ph...
Lão Trương bước từng bước chậm rãi, nhưng âm thanh phát ra từ đôi chân lão lại khô khốc, đều đặn và ám ảnh, như tiếng đóng cọc vào quan tài.
Tôi trốn dưới gầm giường, không dám thở mạnh. Từ khe hở, tôi thấy đôi chân gầy guộc, khẳng khiu của lão Trương đứng lù lù ngay trước mặt dì Năm.
-Ông... ông muốn gì? - Dì Năm run rẩy hỏi, nhưng giọng nói lão đáp lại không hề thay đổi:
-Tôi chỉ muốn vào nhà chơi thôi mà...
Bỗng dưng, lão cúi xuống, đưa khuôn mặt đáng sợ của mình sát vào mặt dì Năm. Một hơi thở lạnh toát phả ra, khiến dì như đông cứng. Lão thì thầm, nhưng giọng vang vọng khắp căn phòng:
-Đừng lo, bà cũng sẽ sớm giống như chúng nó thôi...
Ngay sau đó, lão gầm lên, lao thẳng về phía dì Năm. Tôi bịt chặt miệng để không hét lên. Nhưng dù không dám nhìn, tiếng la hét thảm thiết của dì Năm vẫn vang vọng, len lỏi vào từng ngóc ngách trong đầu tôi.
Tôi nằm co ro dưới gầm giường, nước mắt chảy ròng. Trong bóng tối, tôi chỉ mong đây là cơn ác mộng. Nhưng tiếng bước chân của lão Trương vẫn vang vọng khắp căn phòng, như lời khẳng định rằng tất cả đều là thật.
Trong lúc nằm co ro dưới gầm giường, tôi chợt thấy một cuốn kinh cũ kỹ rơi ngay sát bên. Lòng tôi dâng lên một tia hy vọng mong manh, như người chết đuối vớ được cọc. Tôi chầm chậm nhích người, từng động tác đều thận trọng đến mức khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Lão Trương lúc này đang mải mò mẫm gì đó trên bàn, tiếng lẩm bẩm như đọc chú vang lên đều đặn. Lợi dụng khoảnh khắc lão không để ý, tôi cắn chặt răng, lao ra khỏi gầm giường, nắm chặt cuốn sách và nhắm thẳng đầu lão mà đập mạnh xuống.
PHẬP!!!!
Tiếng động nặng nề vang lên, lão gào thét đau đớn, âm thanh vang vọng khắp căn nhà. Lão lảo đảo, đôi tay quờ quạng như muốn bám víu vào thứ gì đó nhưng chỉ chạm phải không khí. Tôi không dừng lại. Nỗi sợ và cơn hoảng loạn biến thành sức mạnh, tôi giáng từng cú đập mạnh mẽ xuống cái đầu đầy đất và mùi tanh của lão.
-Aaaaaaaa!
Tiếng rên rỉ của lão chẳng khác gì tiếng lợn bị chọc tiết, the thé và đầy đau đớn. Nhưng điều kỳ lạ là lão không ngã xuống hẳn. Mỗi cú đánh chỉ làm lão lùi lại, thân thể vặn vẹo và kêu lên thảm thiết hơn.
Mùi tanh nồng nặc phả ra từ người lão càng lúc càng đậm. Tôi nhận ra lão không giống con người, mà là một thứ gì khác. Ông tôi đã từng kể, nếu người chết đột nhiên sống lại, họ sẽ trở nên khác với con người trước kia của mình. Một cảm giác ớn lạnh len lỏi khắp cơ thể, nhưng tôi không cho phép bản thân ngừng tay. Tôi cứ đánh, đánh mãi cho đến khi lão đổ sập xuống, nằm bất động trên sàn nhà.
Tôi thở hổn hển, toàn thân rã rời. Cuốn kinh giờ đây dính đầy thứ chất lỏng đen ngòm, đặc quánh. Tôi lùi lại, mắt không rời khỏi thân hình quái dị của lão. Nhưng chưa kịp thở phào, một tiếng cười khẽ, ghê rợn vang lên từ cái xác trên sàn…
-Thằ..ng N..am, mày đ...ược lắ...
Không để lão nói hết, tôi định giã cho lão thêm mấy cái nữa thì một bàn tay to lớn từ phía sau đã nắm chặt lấy vai tôi. Tôi giật mình quay lại, không dám tin vào mắt mình. Trước mặt tôi là một nhà sư, mặc áo cà sa màu nâu nhạt, chiếc đầu cạo trọc. Trông ông không có vẻ gì cao ngạo, chỉ có sự thanh tinh của một người tu hành.
-Tôi là Hiếu, một nhà sư. Con không hiểu đâu, nhưng ta sẽ giúp con. -Giọng nói trầm vang lên.
Trái tim tôi như ngừng đập. Hiếu là ai? Làm sao ông ta biết tôi đang gặp phải chuyện gì? Và cái lão Trương kia… Tại sao ông ta lại có thể sống lại? Chuyện gì đã xảy ra với ông ta?
Nhà sư ngồi xuống bên cạnh lão Trương, ánh mắt của ông ta như nhìn xuyên thấu tất cả. Ông bắt đầu lẩm bẩm những câu chú mà tôi không thể hiểu được. Tiếng chú niệm của ông vang lên như những làn sóng cuộn mạnh, như thể cả thế giới này đang chao đảo.
Chỉ trong chốc lát, lão Trương co giật, môi mấp máy như thể đang cố gắng nói điều gì đó. Một âm thanh khủng khiếp vỡ ra, và sau đó, lão Trương nằm im, đôi mắt dần trở nên tĩnh lặng.
-Không phải tất cả mọi người đều có thể trở lại sau khi chết - Hiếu nói, ánh mắt đầy nghiêm túc. - Lão Trương đã bị linh hồn khác nhập vào, điều này không phải chuyện bình thường. Nếu không trừ tà, mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn.
Tôi đứng đó, cảm thấy như bị đóng băng. Tôi không thể hiểu hết những gì đang xảy ra, nhưng có một điều tôi biết rõ: Tôi không thể ở đây một mình nữa. Cảm giác sợ hãi vẫn như một bóng ma đeo bám tôi.
-Đi theo tôi - Hiếu nói, đứng dậy và bước về phía cửa. - Chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Có quá nhiều nguy hiểm đang chờ đợi.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo ông, bởi tôi biết mình không thể nào đối mặt với những thứ này một mình.