Tôi và nhà sư đi ra khỏi quán dì Năm, trời lúc này đã tờ mờ sáng. Sau cái chết của ông bà và dì Năm, tôi thực sự chẳng còn nơi nào để nương nhờ. Như đọc được tran trở của tôi, nhà sư nói:
-Con có muốn theo ta không?
Tôi gật đầu đồng ý, dù sao thì đó cũng là cách để tôi có thể tiếp tục sống sót, và cũng có thể giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh đang đeo bám mình. Nhà sư mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhưng cũng có chút gì đó nghiêm nghị, như thể ông biết rõ tôi đang mang trong mình nỗi sợ hãi tột độ.
-Ta sẽ dạy con cách đối diện với những thế lực này. Nhưng con phải hiểu rằng con đường này sẽ không dễ dàng. Con sẽ phải từ bỏ nhiều thứ, trong đó có sự ích kỷ mà con mang trong lòng.
Tôi nhìn nhà sư, trong lòng vừa lo sợ, vừa có chút hy vọng mong manh. Mặc dù tôi không hiểu hết những gì ông nói, nhưng tôi biết rằng không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ cần có cơ hội sống, có cơ hội được cứu rỗi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.
Chúng tôi tiếp tục bước đi dưới ánh nắng ấm của mùa đông, nhà sư dẫn tôi đến một ngôi chùa nhỏ, nằm tọa lạc giữa cái làng Mục - nơi thường xuyên xảy ra những hiện tượng ma quỷ. Ngôi chùa, dù nhỏ, nhưng tường cũ đã bám đầy rêu phong, mái ngói xám xịt, nhưng có một sức hút kỳ lạ. Những bước chân của tôi dần trở nên nhẹ nhàng, như thể đất dưới chân cũng mềm mại, như đang đón nhận tôi vào một thế giới khác. Nhà sư dẫn tôi vào trong chùa, nơi chỉ có tiếng gió rít qua những khe cửa, và mùi trầm hương thoang thoảng bay khắp không gian. Tôi chưa bao giờ thấy một nơi nào thanh tịnh đến như vậy, và dù không hiểu hết những gì sẽ đến, tôi cảm thấy yên bình đến lạ.
-Đây là nơi mà con sẽ học cách đối diện với những thế lực siêu nhiên, những điều mà con chưa bao giờ hiểu hết, Nam. - Nhà sư lên tiếng, đôi mắt ông sáng lên một cách hiền hòa, nhưng cũng chứa đầy sự nghiêm túc.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo nhà sư. Dù tâm trí vẫn còn rất hoang mang và đầy lo sợ, tôi không dám từ chối bất kỳ điều gì. Tôi chỉ có thể nghe theo, vì nơi đây là cơ hội duy nhất để tôi thoát khỏi những cơn ác mộng, và có thể, cũng là cách duy nhất để tôi tìm lại sự bình yên cho bản thân mình.
Nhà sư dẫn tôi đến một gian phòng nhỏ trong chùa. Không gian ở đây đơn giản, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ, trên đó là một số cuốn sách và một bát nước trong suốt. Nhà sư bảo tôi ngồi xuống, rồi bắt đầu giảng dạy về những quy tắc của thế giới ma quái, những tà thuật, và những cách thức trừ tà mà ông đã học được suốt cả cuộc đời hành đạo.
-Con phải học cách tĩnh tâm, kiểm soát nỗi sợ hãi trong lòng mình. Sự sợ hãi chính là điều mà những linh hồn tà ác có thể cảm nhận được, và nếu con không giữ được bình tĩnh, nó sẽ làm suy yếu con. - Nhà sư nói, ánh mắt sắc lạnh, nhưng giọng ông vẫn nhẹ nhàng, như muốn trấn an tôi.
-Linh hồn không phải chỉ có một dạng, Nam. Chúng có thể đến từ nhiều nơi, có thể từ những nỗi đau, sự oán hận, hoặc có thể là những sinh vật mà con không thể tưởng tượng được. - Nhà sư nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.
Mỗi từ ông nói đều như những viên đá quý đúc thành một bài học. Tôi ngồi nghe, cố gắng thu nạp từng lời, dù trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn. Trước đây, tôi chỉ nghĩ ma quái là những thứ gì đó huyền bí, xa vời, nhưng giờ thì tôi đã bắt đầu nhận ra nó phức tạp và đáng sợ hơn nhiều.
Bài học đầu tiên là về sự tĩnh tâm. Nhà sư nói rằng, nếu không có sự bình an trong tâm hồn, tôi sẽ chẳng thể nào đối diện với những linh hồn quái dị hay những thế lực tà ác. Bài học tuy đơn giản, nhưng lại sâu sắc vô cùng. Nhà sư bảo tôi phải học cách cảm nhận và kiểm soát nỗi sợ hãi, vì chỉ có vậy mới có thể bảo vệ bản thân và những người xung quanh.
Buổi học kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ. Mặc dù tôi cảm thấy khá mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có một sự bình yên kỳ lạ. Những điều nhà sư chia sẻ có vẻ như đã phần nào xua tan đi những ám ảnh từ quá khứ. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy như mình chưa đủ sức mạnh để đối mặt với tất cả những gì đang chờ đợi phía trước.
Khi buổi học kết thúc, nhà sư đứng dậy và bảo tôi theo ông ra ngoài. Đột nhiên, một chú tiểu nhỏ xíu từ đâu chạy lại, mặt mày tươi rói, mắt sáng ngời.
-Thầy ơi, sư huynh ơi, bữa cơm đã sẵn sàng rồi ạ. Mời thầy và sư huynh vào dùng cơm!
Chú tiểu không đợi chúng tôi trả lời, đã vội vã chạy đi trước, ra hiệu cho chúng tôi đi theo. Tôi nhìn nhà sư một cách ngỡ ngàng, nhưng ông chỉ mỉm cười và gật đầu.
-Cơm nước xong rồi, con sẽ nghỉ ngơi một chút, rồi lại tiếp tục học. Ăn đi, rồi sẽ thấy đỡ mệt hơn.