Vệ Thiều Âm cầm lời nhạc lên xem nhìn tới nhìn lui, anh ta rất hài lòng.
"Không giống với mấy ca khúc lúc trước của cô, nhưng cũng chưa thể nói trước được có nổi hơn hay không."
Hạ Lăng cười, bài hát này không làm uổng phí bao lần ầm ĩ. Mặc dù Vệ Thiều Âm vừa biến thái vừa thích bắt bẻ nhưng anh ta chắc chắn là một nhà sản xuất đáng để kính nể - kiêu ngạo nhưng không tự đại. Với danh tiếng và địa vị hiện tại của mình, để anh ta có thể dễ dàng tha thứ cho việc người khác khiêu chiến với quyền uy của mình, cần phải có tầm nhìn và sự khoan dung mà người bình thường không thể sánh nổi.
Anh ta cầm bản nhạc ra về trong thích thú, tuyên bố phải cho Bạch Mộ Dung một sự kinh ngạc.
Hạ Lăng thầm thắp nến cho bạn học Bạch Mộ Dung, kinh ngạc gì chứ, kinh sợ còn nghe được, đoán chừng anh ta mà nhìn thấy bản nhạc có độ khó đến biến thái thế này thì sẽ khóc đến mù mắt luôn.
Cô vừa nghĩ vừa rót cốc nước ấm cho mình.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com