webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Thành thị
Không đủ số lượng người đọc
1438 Chs

Chương 223: Cô bạc phận

Biên tập viên: Nguyetmai

Hạ Lăng tiến lên mấy bước, thừa lúc ông cụ Lệ nhìn cô, cô cũng thầm quan sát lại ông cụ.

Gương mặt ông cụ có đôi nét giống Lệ Lôi, nhưng lại có thêm vẻ thấu đáo và lạnh nhạt của người đã trải đời. Đôi mắt ông cụ như không hề có chút gợn sóng nào, yên ả, bình lặng, nhưng lại sâu không lường được. Lòng Hạ Lăng hơi hốt hoảng. Đợi đến khi Lệ Lôi cũng bạc mái đầu, chẳng biết liệu anh cũng có dáng vẻ như thế hay không?

Ông cụ Lệ quan sát cô hồi lâu rồi mới thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: "Nếu đã tới rồi thì cứ ở cùng Tiểu Lôi mấy ngày đi. Trên đảo có rất nhiều khu vực cấm, cẩn thận để đừng đi nhầm vào. Tiểu Lôi, chiêu đãi khách cho tốt." Nói rồi, ông cụ lại rũ mắt xuống uống trà.

Lòng Lệ Lôi cũng hơi hụt hẫng, từ "khách" này thật là xa lạ biết mấy.

Chương bị khóa

Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com