Hạ Anh Lạc cười nhạo: "Anh đang nhạo báng ba đấy à? Nói cứ như là thủ đoạn của ba không tàn nhẫn, tác phong làm việc không ác liệt, phong cách không hung hãn vậy."
"Rốt cuộc là ai phỉ báng ba hả?" Lệ Thiệu Huy nói, "Có điều, em phải cẩn thận cô gái tên Bùi Diễm kia, vừa nãy cô ta nhìn chằm chằm vào em, trong mắt hiện lên ý thù địch rất rõ." Vừa nãy cậu đi qua đó không chỉ chào hỏi Bùi Tử Hành, mà còn tiện thể quan sát mấy người ở bàn bên đó, trong đó còn có mấy người là người thừa kế dự bị của nhà họ Bùi trong tin đồn, hiểu rõ bản tính của bọn họ là điều cần thiết.
Hạ Anh Lạc không để bụng: "Cô ta là cái thá gì chứ?"
"Vâng vâng vâng, em là cô chủ chính thức của nhà ta, là hòn ngọc quý trên tay, người người vây quanh, còn nhỏ kia thậm chí còn không được người trong dòng chính xem là cô chủ dòng bên, nên không dám thở mạnh trước mặt em." Đùa với cô một hồi, Lệ Thiệu Huy cùng cô trở lại bàn tiệc của nhà mình.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com