Vệ Lăng Nam khẽ cười lạnh: "Cô Cố, hóa ra việc tôi lên tiếng giúp Anh Lạc là do bị hạ độc? Trong mắt cô, tôi có vẻ ngủ xuẩn lắm à?
Cố Cẩm Tú thầm cảm thấy bối rối, tự biết mình nói sai, làm gì có người đàn ông nào muốn bị người ta xem là thiếu chủ kiến chứ? Huống chi Vệ Lăng Nam lại là người đàn ông kiêu ngạo như vậy chứ. Cô ta vội vàng sửa lời, "Sao lại như vậy chứ? Lăng Nam anh lúc nào cũng xuất sắc như vậy, em đang lo là anh có nhiều điều cần nghĩ quá, dù có cẩn thận mấy thì cũng có những sai sót. Dù sao thì trước kia anh cũng đối xử với em tốt như vậy, nhưng sau khi biết đến Hạ Anh Lạc thì anh dường như biến thành người khác đối với em rồi… Thậm chí còn chẳng buồn nhận vị hôn thê này nữa… Lăng Nam, anh có nhớ là anh đã từng nói là sẽ phải đối xử với em thật tốt không?"
Nói nói một lúc cô ta lại rơm rớm nước mắt.
Hạ Anh Lạc nhìn Cố Cẩm Tú biểu diễn khóc lóc, rồi nhìn sang vẻ mặt lạnh nhạt của Vệ Lăng Nam, thầm nghĩ vở kịch này thật sự rất đắc sắc đấy.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com