"Tôi... tôi sai rồi!" Bùi Diễm giật nảy mình, mau chóng nói: "Cô Hạ, tôi sai rồi, tôi không có lòng tự trọng, đắm mình trong trụy lạc, là đứa con gái đê tiện nhất trên đời này, về sau không dám làm hồ ly tinh nữa!"
Hạ Anh Lạc trợn mắt há miệng, cô thật muốn vỗ tay lớn tiếng khen hay. Đúng là ác giả ác báo, phải là anh cô ra mặt mới đối phó với loại con gái xấu xa như Bùi Diễm được! Kể từ khi Bùi Diễm quyến rũ Triệu Dực Hiên đến nay, lòng cô vẫn luôn uất nghẹn, bây giờ khó lắm cũng tiêu được cục tức này nên cũng thoải mái vô cùng: "Chẳng phải thế sao." Cô bổ sung: "Cô bị đáng bị người khác phỉ nhổ, xem thường."
"Tôi..." Bùi Diễm cúi đầu, cắn răng nói: "Tôi đáng bị người khác phỉ nhổ, xem thường!"
"Vậy mới đúng." Hạ Anh Lạc cười tủm tỉm: "Làm người phải tự biết lấy mình."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com