Lệ Lôi rất vui, anh biết con gái đều thích công viên giải trí, đưa cô đến đây quả nhiên không sai.
Cô nhảy nhót chạy về, nắm chặt ống tay áo của anh bằng đôi tay bé nhỏ: "Bên kia có nhà ma, đi thôi, chúng ta đến nhà ma."
"Được rồi." Lệ Lôi cười nói. Anh thích nhìn đôi mắt sáng ngời và gương mặt vui vẻ, dáng vẻ xông xáo không sợ trời không sợ đất của cô.
Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái giả vờ yểu điệu, hao tâm tổn trí muốn dụ dỗ anh mắc câu, cũng đã từng gặp rất nhiều cô giả vờ hồn nhiên, cục cằn hấp tấp, ngu xuẩn mà tưởng mình ngây thơ.
Chỉ có cô là khác với tất cả mọi người.
Đôi khi, cô giống như một đóa hoa kiêu ngạo nở trên đỉnh núi cao, đơn độc đối mặt với gió tuyết lạnh lẽo, tuy không kể lể nỗi đau của mình nhưng lại khiến người ta không nén nổi mà muốn che chở. Đôi khi, cô lại giống một chú thỏ con ngây thơ, thể hiện tất cả phẫn nộ và vui vẻ lên mặt, đôi mắt trong veo không hòa lẫn tạp chất, khiến lòng người cũng trở nên sáng ngời theo.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com