Sáng sớm hôm sau.
Hiếm có một ngày cuối tuần nào mà cả Chí Tân và Hoắc Miên đều không phải đến GK làm việc.
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, cùng ăn bữa sáng cực kỳ thịnh soạn.
Vì món Tây do Tần Sở làm vô cùng chuẩn vị, hai bé rất thích ăn nên anh thường tự mình xuống bếp.
Trứng chiên, xúc xích nướng, phô mai cuộn, bánh sừng bò mật ong, món nào hương vị cũng chuẩn.
Cặp sinh đôi từ tốn ngồi uống sữa …
"Tiểu Miên, hôm nay là cuối tuần, con có ra ngoài không?" Dương Mỹ Dung hỏi.
"Sáng nay không có việc gì, buổi chiều bọn con định sang thăm nhà họ Tô. Bác Tô mời chúng ta sang ăn tối, nói là ông cụ Tô nhớ Bố Đinh và Đậu Đinh."
"Vậy cũng tốt, nhà họ Tô chăm sóc chúng ta lâu như thế, cũng có tình cảm với hai đứa bé này, nên qua lại thường xuyên. Đừng để người ta nói chúng ta vong ân phụ nghĩa."
"Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi."
Chí Tân ăn thật chậm, không nói câu nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tần Sở một cái.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com