webnovel

Thống đốc đại nhân, kiều thê của ngài có chút ngọt ngào!

Thống đốc đại nhân, kiều thê của ngài có chút ngọt ngào! Nam chính: Lục Quách Thành Nữ chính: Phương Minh Ngọc –Kiếp trước, cô bị người em cùng cha khác mẹ hại chết vì cô là người được chọn làm hôn thê của Thống đốc. Khi đó cô là Đại tiểu thư của một gia tộc nhỏ, vì người mẹ quá cố là người hầu xuất thân thấp kém nên cô bị mọi người coi thường, bắt nạt, coi như người dư thừa. Người mẹ kế cùng cô em gái cùng cha khác mẹ không hề ưa cô, đối xử thậm tệ với cô. –Kiếp này, cô quyết định thay đổi mọi chuyện, điều tra cái chết của mẹ và trả thù tất cả những người đã hại mẹ con cô. Cô chấp nhận trở thành Thống đốc phu nhân–vợ của Thống đốc đại nhân đứng đầu cả một quân đội hùng hậu, lớn mạnh nhất lục địa, hô mưa gọi gió, chỉ cần vung tay là đổ máu cả thương trường. Anh nổi tiếng là lạnh lùng, dứt khoát ,nghiêm khắc, ra tay dứt khoát với bất kì ai dù là tội nặng hay nhẹ. ____________________ "Tôi không có hứng thú với những việc kiểu này. Nhưng nếu cô hôn tôi một lần, tôi sẽ giúp cô một lần! " Thống đốc đại nhân, từ khi nào anh trở nên mặt dày như vậy? ____________________ "Lục Quách Thành, anh không thể nhẫn nại một chút được sao? "Để yên cho em lợi dụng chính là sự nhẫn nại lớn nhất của tôi!

Tho_Carrot · Thành thị
Không đủ số lượng người đọc
4 Chs

Chương 1: Sống lại ở Lục gia

Bối cảnh truyện ở thế kỉ 21, ở một đất nước lớn mạnh, phát triển nhất về quân sự.

– Minh Ngọc, tất cả là tại mày, mày đã cướp đi vị trí phu nhân đó của tao!!

Người phụ nữ tên Phương Gia Hân đang gào thét, câu nói chứa đựng sự tức giận căm phẫn đến tột cùng.

Minh Ngọc đứng đối diện nước mắt đầm đìa, liên tục xua tay, lắc đầu.

– Không phải chị, chị không hề muốn vị trí đó của em!

Một tiếng trước, người em cùng cha khác mẹ hẹn cô ra bờ sông để nói chuyện. Khi đó nghe giọng em gái nhẹ nhàng cô cứ tưởng ả ta đã suy nghĩ lại. Ai ngờ khi gặp mặt, ả lại điên cuồng chửi bới, đổ lỗi cho cô, tỏ vẻ đáng thương.

Phương Gia Hân như người điên mất trí, coi người chị đứng trước mặt là kẻ thù mà lao đến túm tóc. Minh Ngọc bị đánh bất ngờ, chỉ biết giữ tay cô em, khóc lóc cầu xin:

– Hân Hân, chị xin em! Bỏ chị ra, bỏ ra...

– Tao phải đánh chết mày, mày mất dạy y như mẹ của mày.

Vừa nói, ả ta vừa tát liên tục vào mặt cô. Minh Ngọc đầu óc choáng váng, dần lùi lại. Cái tát giáng xuống cùng với lực đẩy mạnh của ả Gia Hân, cô chẳng may mất đà ngã về phía sau. Cả cơ thể cô chìm ngập trong nước, cô cố gắng vùng vẫy kêu cứu nhưng không một ai ở gần đó để giúp cô, chỉ có người em độc ác đang nhìn cô với ánh mắt đầy thù hận.

Phương Minh Ngọc cứ thế chìm dần, chìm dần xuống dòng nước, mắt cô mờ đi, chẳng mấy chốc bị một bóng đen bao phủ.

...........

Cứu!

Ai đó cứu tôi..!!

– Phu nhân, phu nhân!!

Tiếng gọi càng vội vã, nghe càng hốt hoảng. Phương Minh Ngọc bừng tỉnh, ngồi bật dậy thở hổn hển, tay bất giác ôm lấy ngực.

Viên quản gia nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, vỗ vỗ lưng cô.

– Phu nhân không sao chứ? Cô gặp ác mộng gì sao?

Phương Minh Ngọc mở to mắt nhìn bà rồi lại nhìn xung quanh căn phòng, đây chính là phòng của cô ở phủ Lục gia.

Gì vậy? Chẳng phải cô bị đuối nước chết rồi sao? Giờ lại ở đây rồi?

Phương Minh Ngọc vội vàng mở điện thoại, hôm nay là trước hai ngày cô bị cô em Gia Hân hẹn ra bờ sông và bị đẩy xuống nước. Tưởng chừng như đã chết, ai ngờ sống lại rồi. Xem ra ông trời có mắt thấy cô chết không cam tâm nên cho cô một cơ hội nữa.

Kiếp trước cô là Đại tiểu thư của một gia tộc nhỏ bé, là con của một người hầu thấp kém. Mẹ bị hại chết, cô bị đối xử hành hạ thậm tệ. Vì ba cô hi sinh thân mình để cứu lấy Cựu thống đốc nên giờ Lục gia và Phương gia có hôn sự với nhau. Vốn dĩ người được gả đi là cô em cùng cha khác mẹ tên Gia Hân, nhưng sau đó nhà họ Quách lại đổi ý đưa cô về và tổ chức đính hôn. Chính vì vậy mà cô bị người ta ghen ghét, hãm hại.

Phương Minh Ngọc nghĩ lại những chuyện cũ mà lồng ngực nhói đau, nước mắt trực ứa ra. Giờ sống lại, cô không thể ngu ngốc làm ngơ như trước được nữa.

Viên lão gia xoa đầu cô, bà an ủi:

– Phu nhân đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, có tôi ở đây mà!

–Cháu cảm ơn bà!

Cô bảo bà cứ xuống trước, cô thay quần áo rồi sẽ xuống sau. Cô ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn mình trong gương. Khuôn mặt xinh đẹp không còn lấm lem như trước, cơ thể trắng trẻo, làn da mềm mại. Cô không ngờ bản thân lại cuốn hút đến vậy, có lẽ vất vả ở Phương gia nhiều quá nên cô cũng quên luôn bản thân mình. Cô nhanh chóng thay đồ rồi xuống lầu.

Ở phòng khách, Minh Ngọc ngó nhìn xung quanh không thấy ai liền đi thẳng vào phòng ăn. Viên quản gia đang hì hục nấu ăn trong đó, ngồi ở phía bàn ăn là một dáng người cao lớn, khí chất toả ra đầy uy mãnh. Đó chính là chồng mới cưới của cô–Thống đốc Lục Quách Thành. Dù đã gặp ở kiếp trước rồi nhưng khi nhìn anh, cô vẫn cảm thấy bất ngờ, bị cuốn hút bởi khí chất ấy.

Cảm thấy có ai đang nhìn chằm chằm mình, Lục Quách Thành rời mắt khỏi tấm tạp chí quân đội, hướng về phía cô đang đứng. Bắt gặp ánh mắt ấy, Minh Ngọc như bừng tỉnh, có chút ngại ngùng chậm rãi tiến về phía bàn ăn.

–Chào buổi sáng, Thống đốc!

Để xoá tan sự im lặng, Phương Minh Ngọc chủ động mở lời. Lục Quách Thành liếc nhìn cô một cái rồi gật gật đầu.

–Xem ra cô ngủ ở đây rất ngon nhỉ?

–Hả? Cũng.... cũng tốt!

Phương Minh Ngọc ngắm nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Khuôn mặt đẹp hoàn hảo, ngũ quan sắc sảo, từng đường nét đẹp như tạc, đôi mắt phượng dài hơi nheo lại, sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng đầy quyến rũ, hiếm ai có thể sánh bằng. Đã vậy, anh còn là Thống đốc cao cao tại thượng, quyền thế bậc nhất lục địa.

Cô chợt suy nghĩ, giờ cô sống lại, được làm phu nhân của vị Thống đốc quyền thế nhất trời này, cũng hơn rất nhiều người, đặc biệt là mẹ con Phương Gia Hân. Xem ra giờ cô muốn đạt được mục đích của mình, để không trở thành một con người thấp kém hèn hạ bị người ta tiêu khiển thì chỉ còn cách là dựa vào Lục gia rồi từng bước từng bước đạp những người đã hãm hại mẹ con cô lúc trước.

Ánh mắt Minh Ngọc trở nên lộn xộn, nhìn thẳng vào Lục Quách Thành đầy ẩn ý. Anh ta chính là bước đầu của sau này, tương lai cô thế nào còn phải phụ thuộc vào anh.

– Minh Ngọc, cô đủ no chưa?

Phương Minh Ngọc thôi không nhìn anh nữa, cười gặng đáp lại.

– Nhìn anh thôi thì sao no được...Tôi ăn đã.

– Biết vậy còn nhìn?

"..."

Rõ ràng anh ta cũng đẹp quá rồi, nhìn một chút có sao!?