"Á?"
Trương Huyền giật nảy mình.
Vừa rồi tốc độ quay người của hắn đâu có nhanh, cũng chẳng dùng tý lực nào, sao đại sư Lục Trầm lại văng ra vậy?
Không lẽ là chính ông ấy đang chơi trò gì?
"Đại sư…"
Trương Huyền vội vàng bước đến, định đỡ đại sư dậy. Bàn tay hắn đỡ sau lưng ông ấy, vừa đẩy nhẹ lên một cái thì…
"Ta không sao…"
Viu!
Chưa nói hết câu, đại sư Lục Trầm chợt cảm thấy cả người mình nhẹ hẫng, sau đó bay thẳng về phía trước, táng ngay vào một kệ sách khác, cả đống sách rớt xuống ngập cả mặt ông ấy.
"Ta…"
Đại sư khóc không ra nước mắt.
Cậu có phải đang chơi ta không vậy? Đỡ dậy thôi mà, có cần mạnh tay đến thế không?
"Đại sư…"
Thấy bộ dạng ông ấy như vậy, Trương Huyền lại định xông đến đỡ tiếp thì thấy đại sư Lục Trầm cuống cuồng vùng dậy, "Cậu… đừng qua đây, ta… ta tự đứng lên được!"
"Ồ…"
Trương Huyền đành phải dừng lại, chớp chớp mắt, trong lòng thì rất tò mò, ngạc nhiên. Hắn ngơ ngác nhìn đại sư Lục Trầm, vội nói ra nghi vấn trong lòng: "Đại sư, có phải ngài đang pha trò không?"
"Pha trò…" Đại sư Lục Trầm suýt nữa khóc thét.
Em gái ngươi, ngươi mới pha trò, cả nhà ngươi đều phá trò ấy!
Ta đây là đại sư thư họa danh tiếng, một người văn nhã như ta, đâu có ăn no rửng mỡ đến nỗi tự mình nhảy nhót mua vui? Hơn nữa, dẫu ta có nhảy nhót cũng đâu thể nào nhảy ở đây chứ! Đây là thư phòng của ta, là kho báu của ta đó.
Đại sư Lục Trầm tức đến nghẹn lời, thở chẳng ra hơi.
"Ngài sao thế? Ngực không thoải mái à?"
Trương Huyền lại bước đến, định đấm lưng mấy cái cho ông ấy dễ thở.
"Đừng…"
Đùng!
Nắm tay vừa chạm vào lưng đại sư Lục Trầm, ông ấy chưa kịp nói hết câu thì cả người đã lại bay cái "vèo" về phía trước, đầu đập lên vách tường thư phòng. Bụi bặm rơi đầy mặt ông, còn bức tường đã thủng một lỗ to tướng.
"Đại sư…"
Thấy ông ấy lại văng đi xa, Trương Huyền gãi đầu lia lịa, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông đại sư này rốt cuộc muốn làm gì ấy nhỉ?
Hết nhảy ra sau lại bay tới trước, lên cơn động kinh sao?
Nếu là lên cơn động kinh thật thì mình càng không thể bỏ mặc được! Trương Huyền lập tức xông đến trước mặt đối phương, định đỡ ông ấy dậy lần nữa.
"Cậu đừng qua đây…"
Đại sư Lục Trầm đưa tay quệt máu trên khóe miệng, hốt hoảng mà lết lùi lại, nhìn người trước mặt như quái vật, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Ta chỉ cảm thấy ngực bức bối chứ đâu có muốn chết. Vậy mà cậu đấm một phát… ui cha, cái vai già của ta, cái chân già của ta…
"Đại sư, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
Thấy bộ dạng ông ấy như thế, Trương Huyền đã không kìm nén được nữa.
Trước đó thấy ông ấy cũng khá là chín chắn, sao bây giờ cứ nhảy tới nhảy lui như con loi choi, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì đây trời?
"Chuyện gì à?" Đại sư Lục Trầm nhìn Trương Huyền như nhìn quái vật, chỉ muốn khóc thét lên thôi.
Chuyện gì mà bản thân ngươi không biết sao?
Ta sợ ngươi tẩu hỏa nhập ma, tốt bụng đến nhắc nhở, ai ngờ ngươi vừa quay người qua thì ta cũng bay đi như diều đứt dây luôn. Sau đó ngươi còn chạy đến xách ta lên, ném tiếp phát nữa. Cú chót mới ác, nếu không phải ta có chút tu vi thì e là sau một cú đấm đó… cái mạng già này cũng ô hô rồi… Ngươi còn dám hỏi ta chuyện này là sao nữa à?
Đang định bùng nổ, chợt đại sư trông thấy bộ dạng ngơ ngác của người thanh niên không giống như giả vờ, trong lòng đại sư chợt chấn động vì nhớ ra một chuyện, ánh mắt không dám tin tưởng: "Cậu… lẽ nào vừa rồi đã đột phá?"
"Dạ đúng!"
Trương Huyền gật đầu.
Luyện xong Thiên Đạo Kim Thân, cũng có thể xem như đột phát được một chút thì phải!
"Nhưng mà… dù có đột phá thì cũng đâu thể tiến bộ nhanh như thế…"
Cuối cùng thì đại sư Lục Trầm đã hiểu rõ đầu cua tai nheo, nhưng đúng là vẫn chưa dám tin.
Có vài người dùng phương pháp đặc thù nào đó, sẽ khiến tu vi tăng cao trong chớp mắt. Nhưng sau khi sức mạnh tăng lên đột ngột thì thân thể vẫn chưa kịp thích ứng, sẽ xuất hiện hiện tượng không làm chủ được sức mạnh. Bản thân người đó thì thấy mình dùng lực bình thường, còn đối với người ta thì đó là dốc toàn lực rồi.
Chuyện này cũng giống như ngươi vốn sở hữu sức mạnh 100kg, dùng một phần mười sức mạnh là 10kg, cầm một chiếc cốc lên thì chẳng sao cả. Nhưng đột nhiên sức mạnh bạo tăng lên 10.000kg, vẫn dùng một phần mười sức mạnh, song bây giờ sẽ là 1000kg, đương nhiên cái cốc sẽ chịu khổng nổi mà bị bóp nát ngay lập tức.
Hiện tại rất có thể Trương Huyền cũng đang rơi vào tình huống tương tự. Sức mạnh tăng lên đột ngột, thậm chí đến bản thân cậu ta cũng chẳng biết đã tăng bao nhiêu, nên vẫn dùng lực như trước, chính mình không chịu nổi là chuyện đương nhiên!
Tình huống như thế này, ông đã từng đọc trong sách, muốn thích ứng sức mạnh mới thì cần tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Cứ ngỡ đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ… chuyện này là có thật!
Có điều, ông vẫn không tài nào tin nổi, thằng ranh này chỉ đứng xem sách một lát, rồi đứng đực mặt ra một lát nữa, thế nào mà lại thình lình sở hữu sức mạnh kinh khủng như thế rồi?
Không lẽ đây là cái gọi hậu tích bạc phát (*đã có sự chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng từ trước, nên sau đó làm việc mới thành công dễ dàng), đúng lúc đọc được quyển sách nào đó, lập tức đầu óc được khai thông, đốn ngộ (*có ý nghĩa như lĩnh ngộ, nhưng thời gian diễn ra nhanh và ngắn, còn lĩnh ngộ thì không có giới hạn về thời gian), đột phá được luôn?
Nếu thật sự là vậy, mình xuất hiện vào thời điểm này đúng là quá đen!
"Theo ta ra phòng khách!"
Đại sư Lục Trầm chẳng nói gì thêm, cất bước đi ra ngoài trước.
Muốn biết có phải hay không thì cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng trụ đá đo sức mạnh thử một cái là biết ngay.
Nếu cậu ta đang đi tìm công pháp cho võ giả lục trọng, vậy chắc chắn vẫn chưa đột phá lên đến tầng thứ sáu. Mà cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, có mạnh nhất thì cũng chỉ sở hữu sức mạnh 4 đỉnh mà thôi.
Nếu sức mạnh vượt qua chỉ số này, chứng tỏ đúng là cậu ta đã tiến bộ một bước rất dài.
Và tình huống vừa rồi cũng đã có thể được giải thích thông suốt.
…
Trong phòng khách.
Hoàng Ngữ, Bạch Tốn vẫn chưa rời khỏi, vẫn đang ngồi trong sảnh, thấp thỏm nhìn về phía thư phòng.
Họ đến đây cũng là có chuyện, nào ngờ đại sư Lục Trầm kiểm tra năng lực của Trương Huyền xong thì đưa hắn ta đi luôn, chẳng cho họ lấy một cơ hội thưa chuyện. Bọn họ đành phải ngồi chờ suông ở đây thôi.
"Tiểu Ngữ… tên vừa rồi… à không, đại sư Trương Huyền thực sự cũng đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn rồi à?"
Bạch Tốn giờ cũng chẳng còn thù địch Trương Huyền như trước, mà đã tỏ ra khá hưng phấn.
Thực ra cậu ta chẳng mấy hứng thú với thư họa, nếu không phải ông già ở nhà bắt ép, cậu ta tuyệt đối không bao giờ đến đây.
Thứ cậu ta hứng thú nhất chính là tu vi.
Gặp được cao thủ, cậu ta lại thấy càng hưng phấn.
Lâu nay cậu ta luôn cảm thấy mình là thiên tài. Năm nay mới 18 tuổi đã đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, xem như tốc độ tu luyện cực nhanh. Cả vương thành này, chẳng có mấy người sánh kịp! Không ngờ cái thằng cha trông chẳng lớn hơn bao nhiêu đó, tẩm ngẩm tầm ngầm mà cũng đã đạt đến cảnh giới ngang với bản thân mình!
Như vậy sao không khiến cậu ta kích động cho được?
"Ta cũng không biết, ta đã nói với ngươi rồi, anh ta chỉ đến tiệm của ta mua sách thôi, ta cũng đâu có biết gì về anh ta! Có điều, nếu đã đi khắp nơi tìm kiếm công pháp tầng thứ sáu, vậy chắc là đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn rồi!"
Hoàng Ngữ đáp.
Trương Huyền rốt cuộc có thực lực thế nào, bọn họ vẫn chưa rõ. Nhưng nếu đã tìm kiếm công pháp tầng thứ sáu, ắt hẳn đã đạt Đỉnh Lực viên mãn.
Bằng không, dẫu có tìm được cũng vô ích!
"Mới từng ấy tuổi mà đã đạt đến cảnh giới đó, chỉ là chưa biết sức chiến đấu ra sao, để lát nữa ta phải thỉnh giáo mới được…"
Bạch Tốn cười hề hề.
Cậu ta là tín đồ võ công. Nếu có người để so đấu, đặc biệt lại cùng đẳng cấp, tuổi tác cũng sêm sêm nhau, đương nhiên trong lòng sẽ nôn nao vô cùng rồi.
Bịch bịch bịch!
Hai người đang nói chuyện thì thấy có người đi vào. Vừa quay ra nhìn một cái thì cả hai đều đơ người.
Đại sư Lục Trầm khi nãy đi ra khỏi đây văn nhã, cao quý bao nhiêu thì bây giờ đi vào trông thảm hại bấy nhiêu, đầu đầy bụi bẩn, mặt bê bết máu..