"Ngươi?"
Tất cả mọi người sửng sốt.
Tròng mắt Tái các chủ còn trợn ngược cả lên.
Đã từng nghe Tôn Cường ba hoa, bởi vậy ông ta cũng biết đối phương là một Thư Họa Sư. Nhưng, cho dù có là Thư Họa Sư, muốn biết suy nghĩ thật sự của Ngô Hiên Tử khi vẽ bức tranh vào tám trăm năm trước, thì cũng gần như là điều bất khả thi!
Huống gì loài chim trong bức tranh, vừa không phải là linh thú cũng không phải dã thú, ai cũng không nhận ra được. Vậy đề tên như thế nào?
Một khi viết sai, không chỉ không bán được giá cao, còn xem như hoàn toàn phá hủy một tác phẩm trân quý.
"Chuyện này..."
Lạc Tần cũng tỏ ra khá xấu hổ.
Ông ta nói một cách cặn kẽ như vậy, là muốn để cho thằng cha này bỏ mấy cái suy nghĩ lung tung đi. Nào ngờ nghe xong vậy rồi, hắn còn muốn tự mình đề tên...
Ngươi muốn tiền muốn tới phát điên rồi sao?
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com