Chưa có mắt!
Là do quên vẽ hay là sao vậy?
Mọi người đều cảm thấy cực kì khó hiểu.
Bất luận là người hay động vật, thứ giúp truyền thần nhất chính là đôi mắt. Mắt chưa vẽ, chứng tỏ tác phẩm chưa hoàn thành.
Chưa hoàn thành mà đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới thứ hai rồi?
"Anh bạn nhỏ này, cậu như vầy là…"
Lục Trầm tức tốc nhìn qua, vẻ mặt đầy ngờ vực.
"Ồ, tôi sẽ bổ sung ngay bây giờ…" Trương Huyền mỉm cười, lại cầm bút lên, hai tay múa lượn, nhanh chóng bổ sung hết những điểm còn thiếu sót.
Ùng!
Những đôi mắt vừa xuất hiện, cả bức tranh tựa như khẽ rung động một cái, lập tức mang đến cho người ta cảm giác khác hẳn. Người và động vật trong ấy, như bừng sống dậy, có thể bước ra khỏi bức tranh bất kì lúc nào.
"Đây là?"
Chứng kiến bức tranh đột nhiên phát sinh biến hóa, hai vị đại sư Nguyên Ngữ và Lục Trầm đồng loạt cảm thấy rung động tâm thần. Mắt của hai người đều trợn to, vẻ mặt ngơ ngác vì không thể tin nổi.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com