"Hả? Thương… thương ý?"
Thân thể Vương Sùng chao đảo, suýt té xỉu ngay tại chỗ.
Thật không hả trời?
Sao ngươi biết thi triển thương ý, hơn nữa còn thuần khiết đến thế!
Trong lòng ông đang hết sức kinh hãi, nhưng ngước mắt lên lại nhìn thấy cái bản mặt ngượng ngùng của Trương Huyền, khiến ông ấy chỉ muốn hộc máu.
Ngượng ngùng, ngươi ngượng cái bất à!
Đại ca à, không ai chơi nhau vậy chứ. Chẳng phải ngài bảo chưa từng học thương pháp sao? Chẳng phải ngài bảo không biết thương ý là cái giống gì sao?
Tôi bắt đầu học thương từ khi mới 8 tuổi, đến bây giờ đã hơn bốn mươi năm rồi, suốt ngày chìm đắm trong ấy, mà còn cách thương ý một khoảng xa vời… Ngài làm ơn giải thích cho tôi nghe, thương ý khủng khiếp này rốt cuộc là sao?
Chẳng phải ngài bảo không biết thương ý là gì sao? Vậy đây là cái khỉ khô gì?
Nước mắt Vương Sùng tuôn rơi lã chã.
Đừng có chơi nhau vậy chứ!
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com