"Tại hạ nào biết đại nhân đang chỉ điểm cho mình. Tôi đúng là có mắt mà như mù, mong đại nhân tha tội!"
Vừa vào phòng khách, nhìn thấy Trương Huyền đang ngồi ung dung ở giữa sảnh, Lăng Thiên Vũ liền tỏ ra rất thành khẩn và e dè.
Hôm qua đích xác là ông ta đã có thái độ không hay với vị Danh Sư này, đã vậy còn sinh lòng hoài nghi. Giờ được cho phép vào gặp đã là may mắn lắm rồi.
"Có gì đâu mà tha tội với không tha tội!" Trương Huyền xua tay, "Ta đâu có nhỏ mọn đến thế.".
Tôn Cường đứng ở một bên không khỏi trợn tròn đôi mắt.
Ngài ném người ta ở ngoài cửa, mặc cho dầm sương suốt một đêm, sáng ra lại ung dung dùng bữa sáng xong mới cho người ta vào, như vậy không phải là nhỏ mọn sao?
"Dạ vâng, vâng!" Sắc mặt Lăng Thiên Vũ ửng đỏ, đang định nói tiếp thì thấy Trương Huyền nâng tay ngăn lời, nhìn qua bằng vẻ mặt điềm nhiên: "Có biết tại sao ta lại để ngài đợi ở ngoài suốt một đêm không?".
"Tôi…"
Lăng Thiên Vũ vô cùng bối rối.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com